Chương 1445
Ở bên kia, ánh mắt Trần Gia Bảo lẫm liệt, cầm kiếm nhìn xung quanh, nói: “Hôm nay, trong rừng trúc núi Văn Hồ, chỉ có một mình tôi, Trần Gia Bảo, đấu với những cường giả mạnh nhất ở tỉnh Phú Thọ.”
“Thiên Tế kiếm” trong tay phát ra tiếng rền vang, khí thế chiến đấu của tràn ngập!
Cuồng, quá ngông cuồng!
Mọi người có mặt ở đây đều là hạng người kiến thức rộng rãi, nhất là Cung Thiên Kính, đã sống gần một trăm năm mươi tuổi, từng gặp không ít người tài năng kinh người, không gì sánh nổi, nhưng người ngông cuồng như Trần Gia Bảo, thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Sắc mặt đám sáu người Hề Vũ Triều đều thay đổi, sáu đại tông sư bọn họ cùng nhau liên kết lại bao vây tấn công Trần Gia Bảo, không những không thể giết chết Trần Gia Bảo trong vòng một chiêu, ngược lại làm cho dáng vẻ kiêu ngạo của Trần Gia Bảo càng thêm điên cuồng, chuyện này đối với bọn họ mà nói, đơn giản là trần trụi làm mất mặt, nhục nhã, vô cùng nhục nhã!
Trần Gia Bảo cầm kiếm, nhìn thấy rõ ràng tất cả đám người Hề Vũ Triều, nhếch miệng lên ý cười khiêu khích, dưới chân hơi dịch chuyển, đột nhiên khởi động, xông về phía trước, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, chém giết nhiều tông sư nhất có thể!
Mà người đầu tiên Trần Gia Bảo lựa chọn chính là Quế Đan Hữu – người có cánh tay đang bị thương, nhân lúc ông ta đang yếu, thì đòi mạng ông ta!
Sắc mặt Quế Đan Hữu thay đổi, sau đó giận tím mặt, Trần Gia Bảo chủ động tìm tới ông ta, không phải có nghĩ là, Trần Gia Bảo cảm thấy ông ta yếu nhất sao?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Quế Đan Hữu phẫn nộ, bất chấp vết thương trên cánh tay, đứng ra đón lấy đòn tấn công của Trần Gia Bảo.
Lập tức, hai người lại lần nữa xông vao đánh giáp lá cà, kiếm khí quanh người Trần Gia Bảo, tung hoành bắn ra bốn phía, lại nương tựa theo uy lực của Thiên Tế Kiếm trong tay, vừa mới bắt đầu đánh, Trần Gia Bảo đã chèn ép được Quế Đan Hữu.
Năm người còn lại bao gồm Hề Vũ Triều, đều nhìn thấy rõ những gì xảy ra trước mắt, rối rít xông lên hỗ trợ, hợp lại bao vây tấn công Trần Gia Bảo, trong nháy mắt lại lần nữa hình thành cục diện Trần Gia Bảo lấy một chọi sáu.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trong rừng trúc ngàn vạn kiếm khí tung hoành bắn ra bốn phía, tuyệt đẹp không gì diễn tả nổi, vô số cây trúc bị chặt gãy trong trận chiến, lá trúc ào ào rơi xuống, cảnh tượng vô cùng nguy hiểm!
Cùng thời khắc đó, trong khi bọn họ đang đánh nhau quyết liệt, ở bên sườn núi phía Đông của núi Văn Hồ, có một hang núi bị che khuất, bí mật được sửa lại thành mật thất, dùng tảng đá lớn che kín cửa hang lại, từ bên ngoài nhìn vào, nếu như không nhìn kỹ, tuyệt đối không thể nhận ra được một chút sơ hở nào, mười phần kín đáo.
Ở trong mật thất hang đá, có giường có bàn, có đèn có điện, được chia ra thành mấy gian phòng, trang trí không khác quá nhiều so với phòng ngủ bình thường là mấy, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất, đó là không có chút ánh sáng mặt trời nào.
Giờ phút này, ở trong một gian phòng trong mật thất, Terai Chika không thấy tăm hơi đã lâu, đang ngồi ở trước bàn trang điểm, dưới ánh đèn chiếu rọi, đối mặt với tấm gương buồn bực ngán ngẩm trang điểm, mà gương mặt trong gương là dung nhan mê hoặc chúng sinh của cô ta.
Một thất trong hang động này, chính là nơi mà sau khi gia tộc Takashima đi vào Việt Nam, hao tốn mất mấy năm thời gian mới lén lút xây dựng nên được, chính là để chừa lại đường lùi sau này.
Lúc trước thất bại trong kế hoạch độc chết Trần Gia Bảo, vì tránh né sự truy đuổi và điều tra của Trần Gia Bảo, Takashima Seira liền đưa Terai Chika chạy trốn trong đêm tới nơi này, đồng thời vẫn trốn ở trong hang động mật thất này, tính toán đợi sau khi tình hình có thay đổi mới lén lút mang theo “Ngọc tỷ Truyền Quốc” chạy về Nhật Bản, may mà trong mật thất dự trữ rất nhiều bánh bích quy và nước lọc quân dụng, nên cũng đầy đủ để bọn họ sinh sống ở chỗ này một quãng thời gian rất dài.
Trùng hợp là, Bạch Hải Hồng và Bùi Thanh Phong lấy Terai Chika ở núi Văn Hồ làm mồi nhử, dẫn dụ Trần Gia Bảo bày ra cạm bẫy, nhưng mà bọn họ không hề biết rằng, Terai Chika thật sự ở tại núi Văn Hồ!