Cực Phẩm Thần Y

Chương 1497



Chương 1497

Điền Chí sửng sốt, xoay người lại, chỉ thấy ở phía sau Bùi Thanh Phong có một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp chạy ra, chính là Lưu Vũ Tình!

Bùi Tuệ Lâm thì đứng bên cạnh Bùi Thanh Phong.

“Cô Nhan có chuyện gì sao?”

Điền Chí tò mò hỏi, anh ta từng xem qua tư liệu các gia tộc lớn của tỉnh Phú Thọ, tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp mặt Lưu Vũ Tình, nhưng anh ta liếc mắt một cái đã nhận ra.

Trên khuôn mặt của Lưu Vũ Tình không hiểu sao lại xuất hiện một rặng mây đỏ, sau đó cô ta lo lắng hỏi: “Trần… anh Trần từ núi Văn Hổ trở về, bây giờ đã thế nào rồi?”

Lời này vừa nói ra thì bao gồm cả Bùi Thanh Phong với Bùi Tuệ Lâm cả hai đều tự tin dựng tai lên nghe.

Bọn họ biết, trận Trúc Lâm Văn Hổ tuyệt đối là một trận quyết chiến long trời lở đất thảm thiết, cho dù Trần Gia Bảo chống trả ngược lại đám người Cung Thiên Kinh thì Trần Gia Bảo chắc chắn cũng không thể sống yên ổn được, nói không chừng bản thân còn bị thương nặng.

Điền Chí cười nói: “Lúc ấy, anh Trần đi xuống dưới chân núi Văn Hổ, cả người bê bết máu giống như một người máu (*), khi đó tất cả chúng tôi đều giật cả mình…”

(*): từ gốc là huyết nhân nhưng mình không biết nghĩa tiếng việt là gì nên để tạm.

Anh ta còn chưa dứt lời, Lưu Vũ Tình đã lo lắng không thôi, trái tim giống như bị siết chặt, cô ta lập tức khẩn trương hỏi: “Anh ấy… Anh ấy bị thương nặng lắm sao?”

Bùi Thanh Phong lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nghe có vẻ như Trần Gia Bảo bị thương rất nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn này, hẳn là không có cách trả thù nhà họ Bùi.

Nhưng mà, chưa đợi Bùi Thanh Phong thật sự vui vẻ, Điền Chí tiếp tục nói: “Không không, đống máu đó đều là của người khác, anh Trần vẫn vui vẻ như cũ, ngoại trừ bị thương một chút, thoạt nhìn ảnh có chút mệt mỏi, nhưng cũng không có gì đáng ngại. Hiện tại, ảnh đã quay về thành phố Thái Bình dưỡng thương rồi, với khả năng chữa bệnh tuyệt diệu phi phàm của anh Trần, hẳn là hai ngày nữa có thể một lần nữa khôi phục về trạng thái tốt nhất.”

Bùi Thanh Phong thiếu chút nữa đã kinh hô ra tiếng, đối đầu với chiến lược bao vây tấn công hàng đầu của tỉnh Phú Thọ, chẳng những Trần Gia Bảo giết ngược lại đối phương, hơn nữa chỉ còn có chút mệt mỏi? Điều này… Điều này sao có thể, chẳng lẽ Trần Gia Bảo không phải người?

Bùi Thanh Phong hoàn toàn chấn động, đồng thời trong lòng càng thêm hoảng sợ trước ‘món quà to lớn’ của Trần Gia Bảo.

Mà ở bên kia, Lưu Vũ Tình hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, gương mặt xinh đẹp tươi cười như hoa, chân thành nói: “Anh ấy không sao là được rồi, cảm ơn các anh.”

“Cô không cần khách sáo.”

Sau khi Điền Chí nói xong, trong lòng không khỏi cảm khái, số đào hoa của anh Trần thật sự là vượt mức tưởng tượng mà, bên cạnh ảnh chẳng những có người đẹp tuyệt trần như Liễu Ngọc Phi, ngay cả người phụ nữ xinh đẹp giàu có nức tiếng nhất tỉnh Phú Thọ là cô Lưu Vũ Tình đây cũng dành sự quan tâm cho anh Trần, người này so với người thật đúng là tức chết người mà!

Đương nhiên, nếu anh ta biết được ngay cả cô công chúa nhỏ nhà họ Ngụy Nhã Huyên với con gái nhà họ Bạch Ngọc Thanh đều có quan hệ mờ ám với Trần Gia Bảo, chỉ sợ sẽ há hốc mồm kinh ngạc.

Hai người Điền Chí chào tạm biệt Lưu Vũ Tình, ngồi trên xe chạy thẳng một đường tới thành phố Thái Bình, dự tính sẽ báo cáo lại tình huống chỗ này lại cho anh Trần.

Chờ đến khi hai người Điền Chí lái xe đi xa, sắc mặt Bùi Thanh Phong lập tức trở nên tái nhợt, đồng thời trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh hoảng, ngay cả Cung Thiên Kinh cũng chết trong tay Trần Gia Bảo, chẳng lẽ anh ta chỉ có thể trơ mắt chờ Trần Gia Bảo đến đạp đổ tiêu diệt nhà họ Bùi sao?

Cho dù Bùi Thanh Phong luôn tự nhận mình là người cực kỳ thông minh, nhưng đối mặt với Trần Gia Bảo có ưu thế tuyệt đối về phương diện vũ lực, nhất thời anh ta không thể tìm ra chút biện pháp nào để đối phó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.