Cực Phẩm Thần Y

Chương 1530



Chương 1530

Cao Triết khinh thường cười nói: “Lợi hại như thế nào? Đừng nói hiện tại cậu ta chưa nổi tiếng, cho dù cậu ta có đi đánh giải chuyên nghiệp, trở thành quán quân cả nước, lương hàng năm là ba lăm tỷ, Mộng Vũ, hiện tại cô và Thượng Tiếu Vi có bao nhiêu tiền tiêu vặt?”

“Một tháng cùng lắm là ba mươi triệu.” Nhậm Mộng Vũ đã hiểu ý của Cao Triệt, đột nhiên nhận ra: “Ý anh là…”

Vẻ mặt Cao Triết càng khinh thường, nói: “Lương một năm ba lăm tỷ, ngay cả tiền tiêu vặt một năm của cô cũng không sánh được, nhà họ Thượng sao có thể đồng ý để Tiếu Vi qua lại với Trần Gia Bảo? Chờ đến lúc Thượng Tiếu Vi mang Trần Gia Bảo đi gặp bố mẹ, đó mới là lúc Trần Gia Bảo nếm mùi đau khổ.”

Nhậm Mộng Vũ dựa vào lan can, nhìn thấy Trần Gia Bảo và Thượng Tiếu Vi đang ở phía dưới, bỗng trầm mặc một lúc lâu.

Trần Gia Bảo ôm Thượng Tiếu Vi đi đến một góc lầu và ngồi xuống, gọi hai ly đồ uống.

Ngọn đèn mờ ảo, một góc hẻo lánh, có một bầu không khí mơ hồ.

Tiếu Vi ngồi đối diện Trần Gia Bảo, đột nhiên mặt đỏ lên, hỏi một cách không xác định: “Chúng ta hiện tại xem như là đang yêu nhau đúng không?”

“Đúng vậy.” Trần Gia Bảo cười nói: “Sao thế?”

“Không có gì, chỉ là cảm giác không thật, đây là lần đầu tiên em yêu, hơn nữa cũng là lần đầu tiên gặp anh, lần đầu tiên lấy chồng hôn nhau, lần đầu tiên chủ động theo… Nhiều lần đầu tiên như vậy, em cảm giác như không phải em.”

“Hối hận sao?” Trần Gia Bảo cười hỏi.

“Không có.” Thượng Tiếu Vi lắc đầu, chủ động ngồi vào cạnh Trần Gia Bảo, dựa đầu lên vai Trần Gia Bảo, đỏ mặt nói: “Chỉ là cảm giác có chút kỳ lạ, à đúng rồi, em bây giờ không biết ngoài tên của anh, những thứ khác không biết gì cả, an hco1 thể nói cho em nghe một chút về anh được không?”

Một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể Thượng Tiếu Vi lan tỏa vào mũi Trần Gia Bảo, và cổ Trần Gia Bảo có chút ngứa vì mái tóc của Thượng Tiếu Vi cọ vào.

Trần Gia Bảo rung động, giễu cợt nói: “Không phải anh nói rồi sao, anh chính là cậu Trần mà mọi người hay nhắc đến.”

“Đáng ghét, đến giờ anh còn lừa em.” Bàn tay mềm mại của Thượng Tiếu Vi đánh nhẹ vào ngực Trần Gia Bảo, chợt nở nụ cười: “Anh đã không nói thì em cũng sẽ không cho anh nghe về em, để anh đỡ phải bị bối cảnh gia tộc nhà em dọa chạy, không phải mối tình đầu của em sẽ không bệnh mà chết sao?”

Trần Gia Bảo uống ly rượu rồi nói: “Ngay cả Cao Triết nhà họ Cao anh còn không sợ, nhà của em có lợi hại thế nào thì cũng không thể hơn nhạ họ Cao, đúng chứ?”

“Điều này cũng đúng, coi như em vừa mới xem thường anh.” Thượng Tiếu Vi nhớ đến bộ dạng kinh ngạc của Cao Triết liền cười nói: “Anh không biết, Cao Triết luôn là kẻ xấu trong nhóm chúng ta, hôm nay là lần đầu tiên em thấy anh ta thua thảm như vậy, trong lòng có chút sung sướng.”

Trần Gia Bảo cười nhạt, ngay cả tông sư nhà họ Cao đều bị giết sạch, còn lại một tên Cao Triết, với anh ta mà nói là thá gì?

Thượng Tiếu Vi không biết nghĩ đến cái gì, đôi mắt liền hiện lên một tia lo lắng.

Cảm nhận rõ tâm trạng lo lắng, Trần Gia Bảo liền hỏi: “Có tâm sự gì em có thể nói cho anh nghe, anh là bạn trai em cho nên đó là nghĩa vụ của một người bạn trai để làm cho em thấy tốt hơn.”

“Anh nhập vai nhanh quá.” Thượng Tiếu Vi cười “hì hì” một tiếng, cô ấy có chút choáng váng.

Sau đó Thượng Tiếu Vi thở dài đứng dậy khỏi vai Trần Gia Bảo: “Em là cô chủ của một gia tộc lớn, tuy rằng áo cơm không lo phong cảnh vô hạn nhưng lại mất đi tự do, đặc biệt là mối quan hệ nam nữ, bố em càng không đồng ý để em ở cùng chỗ với một người bình thường, Gia Bảo, nếu bố em kiên quyết không đồng ý chuyện tình của chúng ta, anh sẽ làm thế nào, anh sẽ… Anh sẽ thật sự rời bỏ em sao?”

Dưới sự căng thẳng, Thượng Tiếu Vi nắm lấy cánh tay Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo đột nhiên nhận ra, đồng thời cũng muốn cười, với địa vị uy danh hiện tại, bố của Thượng Tiếu Vi nếu biết con gái ông ta ở cùng với anh, chỉ sợ là sẽ toe toét cười chứ làm sao có thể phản đối?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.