Cực Phẩm Thần Y

Chương 154



Chương 154

 

Thanh Ngọc chi, Hỏa Tinh Thảo và Thiên Tâm Đằng là những dược liệu quý hiếm cần thiết để tinh chế “Huyền dương đan”. Bây giờ Thanh Ngọc Chi đã nằm trong tay anh rồi, chỉ còn lại Hỏa Tinh Thảo và Thiên Tâm Đằng mà thôi.

 

Tần Quang Đại nghiêm túc suy nghĩ, lát sau ông trầm ngâm nói: “Hai dược liệu mà bác sĩ Trần nói đến đều cực kỳ quý hiếm. Dù nhà họ Tần của chúng tôi đã kinh doanh dược phẩm lâu năm nhưng chưa từng thấy qua chúng bao giờ.”

 

Trần Gia Bảo thất vọng.

 

“Nhưng …” Tần Quang Đại nói tiếp: “Theo tôi biết, mấy năm trước có tin tức nói Hỏa Tinh Thảo xuất hiện tại thành phố Hòa Bình. Vào thời điểm đó, nó đã gây náo động cả cộng đồng y học Việt Nam. Nếu tôi không nhầm thì Hỏa Tinh Thảo đang nằm trong tay nhà họ Hứa.”

 

“Họ Hứa? Dòng họ lâu đời khám chữa bằng phương pháp y học cổ truyền sao?”

 

Trần Gia Bảo tỏ vẻ vui mừng rồi nói: “Tin tức này rất quan trọng đối với tôi, cảm ơn vì đã cho tôi biết.”

 

Tần Quang Đại cười nói: “Cậu Trần khách sáo rồi, chỉ là việc nhỏ mà thôi

 

“Cảm ơn ông Tần, ông có thể cho tôi địa chỉ nhà họ hay không?” Trần Gia Bảo nói.

 

Tạ Anh Dũng đưa địa chỉ của gia đình họ Hứa cho anh rồi lo lắng nói: “Cậu Trần, gia đình họ Hứa khác với những gia đình bình thường khác. Đó là một gia đình hành nghề y học cổ truyền lâu đời. Hầu hết tất cả các gia đình và quan chức chính phủ ở thành phố Hòa Bình đều đã từng tiếp xúc với họ. Nếu có thể, tốt nhất cậu không nên gây sự với nhà họ Hứa.”

 

Trần Gia Bảo trả lời: “Được rồi, cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý.”

 

Tạ Anh Dũng lắc đầu, chỉ mong Trần Gia Bảo thực sự lắng nghe lời ông nói.

 

Cùng lúc đó, ở nhà họ Triệu

 

Một thanh niên trông khá đẹp trai, khoảng hai mươi tuổi đang ngồi trong cái chòi nghỉ mát, tay cậu vẫn liên tục ném đồ xuống hồ cho cá ăn.

 

Đột nhiên, vô số con cá tranh nhau nhảy lên đớp mồi khiến mặt hồ trở nên gợn sóng.

 

“Chú Đồ, chú cho rằng tất cả sinh linh đều giống như bầy cá vàng này mà tranh nhau để kiếm chút lợi nhuận sao?” Cậu thanh niên nở một nụ cười chế giễu.

 

Một người đàn ông cao lớn chừng năm mươi tuổi đứng bên cạnh cậu, hai tay ông chắp sau lưng mà nhẹ nhàng nói: “Cậu Triệu nói đúng, thế gian rộng lớn như vậy, thế nhưng tất cả mọi người, mọi vật đều chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mình mà thôi. Ví dụ, có những người lao vào tranh giành đánh đập nhau, nhưng cuối cùng họ chỉ là những con rối trong tay những người có quyền lực hơn họ. Cũng giống như bầy cá vàng bây giờ, việc sống chết của chúng đều nằm trong tay của cậu.”

 

“Được rồi, lời nhận xét của chú khiến tôi cảm thấy rất hài lòng.” Cậu thanh niên kia cười lớn.

 

Cậu thanh niên này là cậu cả của nhà họ Triệu, Triệu Đình Nhiên.

 

Thân phận của người đàn ông bên cạnh càng không đơn giản, bởi vì ông ta chính là Đồ Bá Thạch, là cao thủ số một của nhà họ Triệu.

 

Ngay từ mười năm trước, ông ta đã tu luyện đến trạng thái “Thông U hậu kỳ”.

 

Nhà họ Triệu cũng đã bỏ ra một cái giá rất đắt để mời Đồ Bá Thạch về. Tuy nhiên, dù có tốn kém bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng xứng đáng, bởi với sự giúp đỡ của Đồ Bá Thạch mà gia đình họ Triệu chỉ trong vòng mười năm.đã có thể phát triển từ một gia đình nhỏ thành một gia đình giàu có ở thành phố này.

 

“Triệu Bá Thiên bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì có đúng không?” Triệu Đình Nhiên nhíu mày.

 

Cách đây vài ngày, anh ta cử Triệu Bá Thiên đến thành phố Hòa Bình để tìm hiểu tình hình trong thế giới ngầm ở nơi đó. Hơn nữa, anh bí mật bảo vệ Tạ Cẩm Tú cũng chính là người anh yêu bằng cách giết chết tất cả những người thân cận với cô.

 

Nhưng nhiều ngày trôi qua, Triệu Bá Thiên cũng không có tin tức gì, điều này làm cho Triệu Đình Nhiên hơi khó hiểu.

 

Đôi mắt của Đồ Bá Thạch lóe lên sự tự hào, ông ta nói: “Bá Thiên là học trò của tôi, nó cũng đã đạt đến ‘Thông U sơ kỳ’ rồi, cho nên có rất ít người có thể đánh bại nó ở thành phố này. Hơn nữa, lý do tại sao Bá Thiên được gọi là ‘Triệu Vô Thương’? Bởi vì nó rất giỏi khinh công, dù không đánh lại thì vẫn có thể trốn thoát, cho nên chắc chắn không gặp nguy hiểm đến tính mạng đâu. Thế nhưng mấy ngày nay nó không gửi tin về, có thể đang gặp chuyện gì khó khăn lắm đây.”

 

Tất nhiên, Đồ Bá Thạch không biết rằng học trò yêu quý của mình đã bị Trần Gia Bảo chặt đầu ngay tại chỗ, ngay cả cái xác cũng bị Tô Thu Uyên xử lý sạch sẽ. Nếu để Đồ Bác Thạch biết được chuyện gì đã xảy ra thì ông ta sẽ không thể bình tĩnh như lúc này.

 

Triệu Đình Nhiên gật đầu, hai mắt anh ta lóe sáng, anh mạnh mẽ nói: “Chú Đồ, chuẩn bị một chút đi, năm ngày sau chúng ta sẽ đi về phía nam của thành phố Hòa Bình. Tôi phải cưới được Tạ Cẩm Tú, cướp Thiên Tâm Đằng, chỉnh đốn thế giới ngầm, tất cả mọi người phải nghe theo lệnh của nhà họ Triệu này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.