Cực Phẩm Thần Y

Chương 1555



Chương 1555

Sau này lại tiếp xúc với xã hội hiện thực, mới dần cảm thấy những suy nghĩ trước kia của mình thật trẻ con, một người đàn ông chỉ có thể cố gắng kiếm tiền, để người nhà không phải lo cơm áo gạo tiền, đó mới là hiện thực.

Mà giờ tôi lại không ngờ đến kết cục của tôi lại đi làm giáo viên tiểu học, xem ra lại đi theo con đường “học hỏi theo nhà hiền triết, vì muôn đời lập nên thái bình”, không biết chuyện này là sự trở về với ước mơ hay là sự châm chọc với bản thân mình.”

“Mặc kệ thế nào, chí ít giờ đó là hiện thực.” Trần Gia Bảo cười nói: “Xem ra anh đã nghĩ xong, sẽ ký tên lên hai bản hợp đồng này.”

“Đúng, tôi đã nghĩ thông rồi, mặc dù nói mình không quan tâm sống chết, nhưng khi mọi chuyện đến bước cuối cùng, tôi lại nhận ra chết tử tế không bằng còn sống trên đời.” Bùi Thanh Phong tự giễu.

“Anh không phải trào phúng bản thân mình vậy, vì đây chính là hiện thực.”

Bùi Thanh Phong gật đầu, tiếp tục nói: “Nhưng muốn tôi ký tên, tôi có thêm điều kiện.”

Trần Gia Bảo cười nói: “Anh cứ nói, nếu đồng ý được tôi sẽ đồng ý.”

Bùi Thanh Phong nói ngay lập tức: “Tôi có thể giao lại chức vụ tổng giám đốc cho Tuệ Lâm, nhưng Tuệ Lâm ít tham gia vào việc điều hành tập đoàn, năng lực trên thương trường còn rất nhiều chỗ thiếu sót, nếu như em ấy bỗng lên ngay chức tổng giám đốc, sẽ có nhiều không không phục, với tính cách của Tuệ Lâm, em ấy sẽ không khống chế được tình cảnh, cho nên tôi muốn làm trợ lý cho em ấy, để em ấy có thể khống chế tình hình.”

“Được, giúp Bùi Tuệ Lâm khống chế tình hình cũng tốt cho tôi, dù sao hơn nửa gia sản nhà họ Bùi đều dưới danh nghĩa của tôi.”

Bùi Thanh Phong trầm mặc, Trần Gia Bảo nói thế cũng không sai, giúp đỡ Bùi Tuệ Lâm là giúp đỡ Trần Gia Bảo.

Anh lắc đầu, xua tan cảm giác mất mát trong lòng, nói: “Chuyện thứ hai, mặc dù anh chiếm một phần lớn cổ phần nhà họ Bùi, nhưng anh phải đảm bảo, anh không thể cách chức Tuệ Lâm khỏi chức vị tổng giám đốc, cũng không được chiếm đoạt phần tài sản còn lại nhà họ Bùi!”

Trần Gia Bảo cân nhắc, gật đầu nói: “Tôi đồng ý, Tuệ Lâm đối xử với tôi không tệ, tôi sẽ không để cô ấy chịu thiệt thòi.”

“Chuyện thứ ba, ngài Khang Trường Minh nhà họ Bùi đã bị anh giết chết, Vân Bá Hùng cũng chỉ còn một tay, nếu như tôi phải rời nhà họ Bùi, thì nhà tôi sẽ không còn người nào nữa, cho nên tôi muốn anh đồng ý bảo vệ nhà họ Bùi, bảo vệ Tuệ Lâm.”

Trần Gia Bảo cười nhạo: “Số cổ phần kia để mua mạng của anh, chứ không phải mua bảo hiểm cho cả nhà anh, nhưng tôi có thể hứa với cậu, hiện giờ tại tỉnh Ngọc Vân có cường giả trấn giữ, đơn giản chính là là họ Ngụy cùng nhà họ Bạch, mà tôi có quan hệ không kém với hai gia tộc này lắm, giờ chú ý bảo vệ thêm nhà họ Bùi cũng dư giả.”

Bùi Thanh Phong nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Người đời đều biết ngài Trần luôn giữ lời, đã có lời này của ngài Trần, tôi sẽ ký hai phần hợp đồng này, còn nữa, cảm ơn ngài Trần đã tha mạng.”

“Không có gì.” Trần Gia Bảo lộ ra ý cười.

Bùi Thanh Phong làm tổng giám đốc đương nhiên có mang theo bút máy, nhanh chóng ký tên của mình xong, nói: “Khi về tôi sẽ nói rõ với Tuệ Lâm, đồng thời chuyển giao chức vụ cho em ấy, còn bữa tiệc ba ngày sau…”

Tvp thản nhiên: “Đến lúc đó Tuệ Lâm đại diện nhà họ Bùi đến là được, có tôi ở đó, anh còn sợ ai ăn sống em ấy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.