Cực Phẩm Thần Y

Chương 172



Chương 172

 

Tạ Cẩm Tú đi qua, kéo lấy cánh tay của Trần Gia Bảo dưới con mắt trợn trừng của bao người, tức khắc có một mùi hương thoang thoảng truyền đến chóp mũi Trần Gia Bảo. Anh khẽ cười: “Cô mà tới trễ một bước thì có khi tôi sẽ bị bọn chúng đuổi ra ngoài đấy.”

 

“Gia Bảo, em xin lỗi.” Tạ Cẩm Tú hối lỗi nói.

 

Trương Mạnh Hữu và bảo vệ Tiểu Vương tức khắc trợn tròn mắt. Đậu xanh, không phải Trần Gia Bảo chỉ là một tên hai lúa thôi sao, sao lại thân mật với tổng giám đốc Tạ như vậy?

 

Hai người lập tức đổ mồ hôi lạnh, đến cả Vương Chí Kiên cũng khó tin ra mặt. Thảo nào tổng giám đốc Tạ coi trọng Trần Gia Bảo như vậy, đậu má, thì ra hai người có mối quan hệ thân thiết đến thế.

 

Nét mặt Tạ Cẩm Tú âm trầm hẳn đi, cô thật vất vả mới hạ được quyết tâm mời Trần Gia Bảo tới đây gặp nhau, cuối cùng anh hết bị bảo vệ dưới trướng cô ngăn lại đến bị Trương Mạnh Hữu không có mắt trào phúng một trận, nếu Trần Gia Bảo giận dữ đi về…

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tạ Cẩm Tú lạnh đi, cô nói: “Trương Mạnh Hữu, anh cố ý dây vào bạn của tôi, sau này câu lạc bộ Golf Hải Thiên không chào đón anh nữa, anh cũng có thể thử không để yên cho tôi đấy.”

 

Trương Mạnh Hữu biến sắc, vội vàng nói: “Không phải, tổng giám đốc Tạ, tôi không có ý đó đâu. Cô biết mà, tôi luôn kính trọng cô như người bề trên, nếu tôi biết cậu ta là bạn của cô thì có chết tôi cũng không dám gây hấn với cậu ta đâu.”

 

“Gia Bảo, anh cảm thấy nên thế nào?” Tạ Cẩm Tú nghiêng đầu nhìn về phía Trần Gia Bảo với ánh mắt hỏi han.

 

Mọi người lại kinh ngạc lần nữa, đường đường là công chúa của nhà họ Tạ mà lại hỏi ý kiến Trần Gia Bảo!

 

Giờ Trương Mạnh Hữu chỉ muốn chết đi cho xong.

 

“Cút.”

 

Trần Gia Bảo lạnh nhạt nói ra một chữ, Trương Mạnh Hữu thì thở phào nhẹ nhõm, lúc trước thì ngạo mạn lắm, giờ thì chỉ biết cung kính nói: “Vâng, vâng, vâng, tôi cút ngay đây, tôi cút ngay đây, sau này tôi chắc chắn sẽ tránh xa cậu Trần, không để cậu chướng mắt.”

 

Trương Mạnh Hữu xoay người rời đi, mới vừa đi chưa được hai bước thì đột nhiên phát hiện bạn gái của mình còn sững người ra đó, nổi giận nói với cô ta: “Đi cho rồi, đứng đây không thấy mất mặt sao?” Anh ta vừa nói vừa kéo cánh tay cô ta đi tới chiếc BMW bên cạnh.

 

Bảo vệ Tiểu Vương sớm đã khóc không ra nước mắt, nếu biết Trần Gia Bảo trâu bò như vậy, có chết anh ta cũng không dám cản Trần Gia Bảo lại đâu.

 

Tạ Cẩm Tú liếc mắt nhìn bảo vệ Tiểu Vương một cái, lười nhìn thẳng vào anh ta, nói: “Anh có mắt không tròng, dám động vào một trong hai đại cổ đông của công ty, sau này anh không cần tới làm nữa đâu. Còn Vương Chí Kiên, một tuần sau khôi phục chức vị quản lý của anh.”

 

Sắc mặt của bảo vệ Tiểu Vương nháy mắt phờ phạc, anh ta ngồi phịch xuống đất, còn Vương Chí Kiên thì mừng rỡ ra mặt, nói: “Tôi rõ rồi ạ, cảm ơn tổng giám đốc Tạ, cảm ơn cậu Trần.”

 

Tiếp theo, Vương Chí Kiên đột nhiên lấy lại tinh thần, ánh mắt trợn to lên.

 

Trần Gia Bảo, thế mà là một trong hai đại cổ đông của công ty ư?

 

Trong lòng Vương Chí Kiên rúng động không thôi.

 

Trần Gia Bảo đi cùng với Tạ Cẩm Tú vào bên trong câu lạc bộ golf, bỏ lại phía sau gương mặt khiếp sợ của Vương Chí Kiên, và gương mặt sống không còn gì luyến tiếc của tên bảo an Tiểu Vương ở đó.

 

“Chuyện làm ăn của cô ở chỗ này đúng là không tệ nhỉ.” Trần Gia Bảo hết nhìn trái lại ngó phải. Chỉ thấy trên sân golf to lớn, có một vài người đang vung gậy đánh bóng, trai đẹp gái xinh xuất hiện ở đây cũng không ít, hơn nữa nhìn cách ăn mặc bọn họ, chắc chắn đều là những người thành công trong xã hội.

 

Khi Trần Gia Bảo quan sát đánh giá những người xung quanh, thì người chung quanh cũng quan sát đánh giá lại anh. Trong lòng họ khiếp sợ không thôi, tất cả đều đang âm thầm suy đoán, rốt cuộc thân phận của Trần Gia Bảo là gì, lại có thể để con cưng nhà họ Tạ, Tạ Cẩm Tú đi cùng.

 

“Nơi này không chỉ là của riêng em, mà còn là của anh nữa.” Tạ Cẩm Tú nháy mắt mấy cái, cười duyên dáng nói: “Đừng quên, hiện tại anh đã là một cổ đông lớn của nơi này. Đi thôi, em dẫn anh đi tham quan phòng làm việc của em một chút.”

 

“Được, vậy tôi đây sẽ đi thưởng thức văn phòng của người đẹp tổng giám đốc, để xem so với những văn phòng khác nó khác nhau ở chỗ nào.” Trần Gia Bảo đi theo Tạ Cẩm Tú về phía một tòa nhà mang đậm phong cách kiến trúc cổ xưa, gạch xanh ngói hồng, vừa cổ kính lại vô cùng khí thế.

 

Văn phòng của Tạ Cẩm Tú nằm ở tầng trên cùng của tòa nhà, không gian rộng lớn gần trăm mét vuông, sáng sủa, thoáng đãng, hơn nữa bố trí rất trang nhã, khắp nơi đều thể hiện rõ phong cách thưởng thức của Tạ Cẩm Tú.

 

Trần Gia Bảo đứng đối diện trước cửa sổ sát đất to lớn, đem toàn bộ cảnh tượng trên sân golf tận thu đáy mắt, tâm trạng có chút sung sướng.

 

Xem ra tâm tình Tạ Cẩm Tú không tệ, còn lấy từ trên giá rượu ra một bình rượu đỏ, rót cho mình và Trần Gia Bảo mỗi người một ly. Sau đó cầm ly cao cổ đi tới trước mặt Trần Gia Bảo, nhẹ giọng cười nói: “Laffey năm tám hai, giá trên thị trường hiện tại là hơn một tỷ bảy, em được đứa bạn gửi tặng năm ngoái, anh qua đây nếm thử xem sao?”

 

Trần Gia Bảo nhận lấy chén rượu, trong lúc lơ đãng, chạm vào ngón tay trắng nõn của Tạ Cẩm Tú. Sắc mặt Tạ Cẩm Tú hồng hào, lập tức rụt tay lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.