Cực Phẩm Thần Y

Chương 173



Chương 173

 

Hai người nhẹ nhàng chạm cốc, Trần Gia Bảo không chút để ý đến hình tượng, ngửa cổ uống ừng ực như uống bia, uống liền một hơi hết rượu còn nói: “Cũng được.”

 

“Uống như anh, có khác nào mang rượu ra mà chà đạp.” Tạ Cẩm Tú che miệng cười duyên, nếu như đổi thành một người khác, chắc chắn sẽ bị cô ta thầm khinh bỉ trong lòng. Thế nhưng người trước mắt lại là Trần Gia Bảo, cô ta chỉ cảm thấy Trần Gia Bảo thẳng thắn thật thà, không làm bộ làm tịch, cảm giác đối với Trần Gia Bảo càng thêm tốt.

 

Trần Gia Bảo không phản đối nói: “Rượu dù sao cũng chỉ là rượu, người tài mới là cái chính, chỉ cần uống sao cho vui là được, sao phải để ý nhiều đến thế?”

 

“Nói nhăng nói cuội.” Tạ Cẩm Tú lườm anh một cái, nhẹ nhàng lay lay ly rượu, sau đó mới khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, trên má cô ta có chút ráng hồng, càng thêm đẹp đẽ.

 

Vẻ đẹp thế này, có lẽ cũng chỉ có mình Trần Gia Bảo có thể thưởng thức được.

 

Đột nhiên Trần Gia Bảo có chút thất thần, có điều anh ngay lập tức tỉnh táo lại, cười nói: “Cô rất may mắn, chẳng những có gia thế khiến người ta hâm mộ, còn có cỏ ngoại hình xinh đẹp duyên dáng khiến người ganh tỵ. trời cao đối với cô sự không tệ.”

 

“Cảm ơn vì đã khen ngợi.” Ánh mắt Tạ Cẩm Tú rơi về phía sân golf ngoài cửa sổ, trong mắt vậy mà lại xuất hiện vẻ cô đơn hiếm thấy, cô ta nói rằng: “Người người ước ao gia thế và dung mạo, thế nhưng đâu ai hay biết, có hai thứ đó cũng chưa chắc đã vui mừng hạnh phúc. trái lại có nó không khác nào gông xiềng cả.”

 

Trần Gia Bảo cũng không phản đối, Tạ Cẩm Tú gia thế hiển hách, mới có thời gian đa sầu đa cảm, cân nhắc xem những thứ này có tốt hay không. Nếu như để cho cô ta trao đổi thân phận với những cô gái đang giãy dụa ở tầng dưới cùng của xã hội kia, biết đâu cô ta lại oán giận cuộc sống quá khó khăn.

 

“Gia Bảo, lần này em mời anh đến đây, là muốn cảm ơn anh.” Tạ Cẩm Tú xoay người, nhìn thẳng vào hai mắt Trần Gia Bảo.

 

“Nếu như cô đang nói tới chuyện tôi đã chữa khỏi cho ông nội của cô thì không cần cảm ơn nữa đâu. Các cô đã cho tôi rất nhiều lợi ích phong phú rồi, không cần phải cảm ơn tôi thêm lần nữa.” Trần Gia Bảo lạnh nhạt nói.

 

“Không phải chuyện này.” Tạ Cẩm Tú đem chuyện nhà họ Triệu và nhà họ Tạ có ý muốn kết thông gia, cùng với chuyện đánh cược giữa Tạ Anh Dũng và cô ta ra nói hết một lần. Nói xong cô ta nhìn thẳng vào hai mắt Trần Gia Bảo, chân thành cảm ơn nói: “Gia Bảo, là anh đã cho em thấy một tia hi vọng, em thật sự rất cảm ơn anh.”

 

Trần Gia Bảo im lặng không nói, tuy rằng Tạ Cẩm Tú là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tạ, thế nhưng đối với những gia tộc lớn này mà nói, lợi ích của gia tộc mãi mãi đứng thứ nhất. Có nhiều lúc, hôn nhân của những cô gái trong những gia tộc lớn này sẽ là vật hi sinh vì lợi ích của toàn gia tộc.

 

Tạ Cẩm Tú cũng là một trong những cô gái như thế, cũng không thể tự giúp chính bản thân mình.

 

“Nói như vậy, ba cô đã không ép buộc cô gả tới nhà họ Triệu nữa rồi, đúng không?” Trần Gia Bảo hỏi.

 

Tạ Cẩm Tú trầm mặc chốc lát, tiếp theo cười khổ, nói rằng: “Lần trước anh đánh thắng anh Hai em, ba em cũng chỉ hứa sẽ tôn trọng ý kiến của em, cũng không hề nói là sẽ tôn trọng ý kiến của em đến hết đời. Thêm vào đó, ngày hôm qua đột nhiên em nghe được tin tức, Triệu Đình Nhiên của nhà họ Triệu chẳng mấy chốc sẽ tới nhà họ Tạ cầu hôn, đến lúc ấy, chỉ sợ ba em sẽ vì lợi ích của nhà họ Tạ nhất định đem em đi gả.”

 

Tương lai của Tạ Cẩm Tú, phút chốc đã trở nên lu mờ ảm đạm!

 

Trần Gia Bảo hiếu kỳ nói: “Thế lực nhà họ Triệu ở Hà Nội rất mạnh mẽ sao, mạnh đến mức ngay cả nhà họ Tạ các cô cũng bắt buộc phải kết thông gia cùng họ?”

 

“Mạnh, rất mạnh.” Tạ Cẩm Tú nghiêm túc nói: “Tuy rằng thế lực nhà họ Tạ rất mạnh, thế nhưng cũng chỉ có thể xưng vương xưng bá ở trong cái thành phố Hòa Bình nho nhỏ này thôi. Nếu như phóng tầm mắt ra xa hơn, so sánh với các tỉnh thành khác, mà không chỉ cần so sánh trong toàn bộ cái tỉnh này thôi, thì nhà họ Tạ cũng chỉ có thể là những gia tộc hạng hai mà thôi. Nhưng nhà họ Triệu ở Hà Nội lại khác, cho dù là so sánh với các gia tộc khác trong toàn Hà Nội, cũng có thể chễm chệ ngồi trên ngôi vị gia tộc lớn hàng đầu.

 

Những năm gần đây, ba em vẫn không vừa lòng với việc thế lực của nhà họ Tạ như rồng nhốt trong nước cạn, bị vây trong cái chỗ nhỏ bé này của thành phố Hòa Bình. Thế cho nên ông ấy vẫn luôn muốn tận dụng các loại biện pháp, đưa tua vòi của nhà họ Tạ vươn đến những nơi khác nữa. Nhà họ Triệu ở Hà Nội chính là sự lựa chọn hàng đầu của ông ấy. Năm ngoái trong một lần tụ họp ở bên ngoài, Triệu Đình Nhiên đối với em vừa gặp đã yêu, vô cùng mong muốn được kết thông gia với nhà em. Chuyện này đối với ba em mà nói, đúng là nắng hạn lại gặp mưa rào. Hơn nữa Triệu Đình Nhiên cũng là là một người tài giởi, ba em liền thuận thế đồng ý luôn.”

 

“Hóa ra là có chuyện như vậy.” Trần Gia Bảo bỗng nhiên tỉnh ngộ, đột nhiên hiếu kỳ nói: “Dựa theo lời giải thích của cô, nếu Triệu Đình Nhiên là một người tài giỏi, vậy tại sao cô lại từ chối anh ta?”

 

Tạ Cẩm Tú hướng về Trần Gia Bảo nháy mắt mấy cái, cười nói: “Anh ta không phải gu của em. Hơn nữa chồng của em, em muốn tự mình lựa chọn.”

 

Trần Gia Bảo cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới Tạ Cẩm Tú là người cảm tính như vậy.

 

Tạ Cẩm Tú thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi tắn, tựa như hoa bách hợp nở rộ trong đêm, đẹp đến kinh tâm động phách, nói rằng: “Đem khó chịu ở trong lòng nói ra hết, quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều, Gia Bảo, cảm ơn anh.”

 

“Không cần khách sáo làm gì, cô là bạn tôi mà…” Trần Gia Bảo lắc đầu nói.

 

Ánh mắt Tạ Cẩm Tú hơi tối lại, nói rằng: “Chỉ là bạn bè thôi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.