Cực Phẩm Thần Y

Chương 1747



Chương 1747

“Làm sao có thể có… độc, anh thật sự là … Hay nói giỡn…” Bạch Văn có chút lắp bắp nói, trong lòng lập tức khẩn trương một trận, chẳng lẽ Trần Gia Bảo đã phát hiện ra? Không, tuyệt đối không có khả năng, với thực lực “Thông U hậu kỳ” của anh ta, nếu muốn hạ độc, làm sao có thể bị người bình thường như Trần Gia Bảo phát hiện?

“Tôi chỉ là đang so sánh mà thôi, lại không nói bên trong nhất định có độc, anh tại sao lại đột nhiên khẩn trương như vậy?” Trần Gia Bảo vẻ mặt nghiền ngẫm, giơ ly rượu lên nói: “Chẳng khác nào, bên trong ly rượu này thật sự có độc?”

Bạch Văn trong lòng cả kinh, biết thần thái vừa rồi của mình lộ ra sơ hở, lập tức thu liễm lại vẻ mặt, nghiêm mặt nói: “Bình rượu này là do chính tay Linh Lan ủ, anh nói bên trong có độc, chẳng lẽ là hoài nghi Linh Lan muốn hại anh sao?”

“Lời này của anh cũng có đạo lý, Linh Lan tự nhiên sẽ không hại tôi, thôi, nể mặt Linh Lan từng gọi anh là ‘Anh Văn’, chén rượu này tôi uống, về sau mặc kệ hậu quả của anh như thế nào, nghĩ đến Linh Lan cũng sẽ không trách tôi.” Trần Gia Bảo ngửa đầu, uống rượu độc một hơi cạn sạch!

Chén rượu độc này xuống bụng, đại biểu Bạch Văn đã nắm được thời cơ để giết chết Trần Gia Bảo!

Bạch Văn mừng rỡ, trong lòng vô cùng kích động, Trần Gia Bảo uống rồi, Trần Gia Bảo lại có thể thật sự đem rượu độc uống hết, ha ha, tính mạng của Trần Gia Bảo đã nằm trong sự khống chế của tôi!

Dưới sự kích động, Bạch Văn nhịn không được cười ha ha.

Trần Gia Bảo lạnh lùng đứng nhìn, ánh mắt khinh miệt, tựa như… giống như là đang nhìn vào một kẻ ngốc.

Một lúc lâu sau, tiếng cười của Bạch Văn mới dần dần dừng lại, đang chuẩn bị nói cho Trần Gia Bảo sự thật tàn khốc, đột nhiên, Văn Linh Lan vội vàng chạy về trong sân, thoạt nhìn hình như có chuyện gấp gì đó.

Bạch Văn khẽ nhíu mày, có Văn Linh Lan ở chỗ này, lại ở trước mặt mọi người thừa nhận mình hạ độc Trần Gia Bảo, không thể nghi ngờ sẽ phá hư quan hệ giữa mình và Văn Linh Lan, nếu Văn Linh Lan bảo anh ta giao ra giải dược, anh ta cũng sẽ rất khó xử.

“Thôi, dù sao Trần Gia Bảo trúng độc đã trở thành sự thật, để Trần Gia Bảo đắc ý một thời gian, chờ tìm được cơ hội thích hợp, lại nói cho Trần Gia Bảo sự thật tàn khốc này, hơn nữa bức Trần Gia Bảo nói ra chân tướng của câu chuyện trong văn phòng Vũ Liên ngày đó, đương nhiên, chờ lúc anh ta hoàn toàn nói ra, cũng chính là lúc anh ta phải chết!”

Nghĩ tới đây, lời Bạch Văn muốn nói vừa đến bên miệng lại nuốt trở về, trong lòng đắc ý cười lạnh.

Lúc này, Văn Linh Lan đã chạy tới, khuôn mặt cô đỏ bừng, đầu tiên là kỳ quái nhìn Bạch Văn một cái, nói: “Anh Văn, anh vừa cười cái gì vậy, từ xa tôi đều có thể nghe thấy tiếng cười của anh đó.”

“Không có gì.” Bạch Văn lập tức nói: “Chẳng qua là đang nhớ tới một vài chuyện buồn cười mà thôi.”

Văn Linh Lan cũng không nghi ngờ anh ta, lập tức đi tới trước mặt Trần Gia Bảo, phát hiện Trần Gia Bảo toàn thân không có bất kỳ thương thế nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói: “Gia Bảo, ông nội tôi mời anh đi tới phòng khách nói chuyện.”

“Có chuyện gì không?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi, nếu Bạch Văn giấu diếm chuyện anh trúng độc, vậy anh cũng không cần phải vẽ ra ngay bây giờ.

“Đúng vậy, chuyện này rất trọng đại.” Văn Linh Lan gật gật đầu, hưng phấn nói: “Ông nội tôi nói gia chủ Đoan Mộc Vĩ Anh của gia tộc Đoan Mộc, còn có người thừa kế của gia tộc Đoan Mộc là Đoan Mộc Hiên sẽ lập tức tới đây, ông nội tôi muốn đem tôi giới thiệu cho bọn họ.”

“Gia tộc Đoan Mộc sao?” Bạch Văn biểu hiện so với Văn Linh Lan còn khiếp sợ kích động hơn: “Cô nói là gia tộc đứng thứ chín ở tỉnh Trung Thiên gia tộc Đoan Mộc hay sao? Hơn nữa còn là gia chủ của gia tộc Đoan Mộc cùng với cậu chủ Hiên tự mình đến đây?”

“Trời đất ơi, đây là một chuyện lớn khó lường của toàn bộ thành phố Hà Tĩnh”

Văn Linh Lan nặng nề gật đầu, hưng phấn nói: “Không chỉ Đoan Mộc gia chủ mà còn có cậu chủ Hiên , nghe ông nội tôi nói, đi theo còn có một vị tông sư cường giả trung kỳ, nghe nói bọn họ là đến trợ giúp cho nhà họ Văn, cùng đối phó Bạch Chí Trung, lần này nhà họ Văn chúng ta rốt cục không cần phải nhẫn nại im lặng nuốt tiếng nói nữa rồi, thật là tốt quá!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.