Chương 1837
Vũ Thanh Ninh cười khinh thường.
“Có lẽ trong mắt mọi người tôi là người rất kiêu ngạo…” Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, không khiêm tốn cũng không hống hách: “Nhưng theo tôi nghĩ, đây chỉ là nguyên tắc cơ bản nhất của Trần Gia Bảo tôi, chúng ta bình đằng mà nói chuyện với nhau thì mới có thể tiếp tục trò chuyện được.”
Vũ Vân Đình không thể không cười, và nói, “Vậy cậu nên biết rằng, đây là một xã hội nơi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại được?”
“Tôi biết.”
“Vậy cậu biết rằng trong xã hội này, kẻ mạnh chiếm lấy tất cả, kẻ yếu sẽ chỉ bị kẻ mạnh lợi dụng?”
“Tôi biết.”
“Vậy cậu lấy tư cách gì đòi bình đẳng với tôi?”
“Bởi vì tôi, Trần Gia Bảo, đủ mạnh, ít nhất là, mạnh hơn nhiều so với những gì ông nghĩ.”
Trần Gia Bảo đứng đó kiêu hãnh không chút sợ hãi!
Anh đã giết hai vị cường giả Truyền Kỳ sơ kì và một vị cường giả Truyền kì trung kỳ, tuy rằng Vũ Vân Đình rất mạnh, nhưng cũng chỉ ở cảnh giới “Truyền Kỳ sơ kỳ”, Trần Gia Bảo đương nhiên có tự tin thách đấu với ông ta.
Tất nhiên, Vũ Vân Đình không biết kinh nghiệm huy hoàng của Trần Gia Bảo, nhìn thấy sự kiêu hãnh của Trần Gia Bảo, dường như ông ta đã nghe thấy một trò đùa vô lý nhất trên thế giới, càng nghĩ ông ta cười càng tự phụ hơn.
Tiếng cười châm biếm trong rừng cây truyền ra xa, làm rung chuyển cây cối xung quanh.
Ngay cả Vũ Thanh Ninh cũng lắc đầu cười, Trần Gia Bảo không còn chỉ là ngu ngốc nữa rồi, thật là nực cười, thậm chí còn nói trước một cường giả cảnh giới “Truyền thuyết sơ kỳ” là mình đủ mạnh, đầu của Trần Gia Bảo này, chắc chắn đã bị một con lừa đá rồi.
Giữa những tiếng cười nhạo báng, Trần Gia Bảo vẫn chắp hai tay đứng dưới ánh trăng, dưới áng mây lặng gió.
Dần dần, nhìn dáng vẻ bình tĩnh và điềm đạm của Trần Gia Bảo, Vũ Vân Đình bỗng cảm thấy bản thân có chút ngốc ngếch, tiếng cười đột ngột dừng lại, vẻ mặt kỳ quái, nói: “Cậu cũng có chút thú vị đó, dù sao tôi cũng không vội giết ngươi, tôi hỏi cậu, sao cậu lại đến được đây, lẽ nào các đồ đệ của nhà họ Vũ chúng ta đều chỉ để trang trí thôi sao?
Nói xong, giọng điệu của ông ta trở nên nghiêm túc, không ngờ tới ở trên núi Vụ Ẩn của nhà họ Vũ, thật sự có một người đàn ông sống ở phía sau núi, thật vô liêm sỉ.
Trần Gia Bảo bình tĩnh nói “Tôi đến đây là để tham gia giải thi đấu Đông y, sau một đêm dài mất ngủ, tôi lang thang đến sau núi, vậy nên mới không có ai ngăn cản tôi, chỉ là ở đây có rất nhiều dược liệu, nằm ngoài sự mong đợi của tôi, thành thật mà nói, với năng lực của tôi, cho dù không tham gia giải thi đấu Đông y đi chăng nữa, nếu tôi muốn đến sau núi, nhà họ Vũ các người muốn ngăn cũng không ngăn được.”
Vũ Thanh Ninh bĩu môi,vẻ mặt khinh thường nói:” Cứ cho là anh đúng đi, nếu như không có giải thi đấu Đông y, nếu dám xông vào núi Vụ Ẩn, sợ rằng anh sẽ bị ném xuống sau núi tan xương nát thịt.
” Lời của Thanh Ninh có chút khoa trương, nhưng những gì con bé nói đều là sự thật, thực lực của người nhà họ Vũ trên núi Vụ Ẩn vượt xa sức tưởng tượng của cậu, với năng lực của cậu, không cách nào có thể xông vào được núi.” Vũ Vân Đình nói: ” Tôi không nghĩ rằng, cậu là một người tham gia giải thi đấu Đông y, y thuật của cậu rất tốt, thêm cả công lực rất mạnh mẽ, cậu ở tỉnh Trung Thiên chắc chắn không phải kẻ vô danh, nhưng tôi nhớ rằng ở Trung Thiên hình như không có một nhân tài như cậu.
Trần Gia Bảo cười nói: “Thế giới rộng lớn như vậy có rất nhiều người có năng lực, tuy rằng ông hiểu rộng biết lớn, nhưng cũng không biết rõ hết thảy các nhân tài.”
Trần Gia Bảo đối với những lời này đối đáp trùng hợp, dường như trả lời câu hỏi của lão nhân gia, nhưng thật ra lại không trả lời cái gì.