Cực Phẩm Thần Y

Chương 1844



Chương 1844

Vũ Vân Đình tỏ vẻ coi thường.

Một giây sau, hai nắm đấm đụng vào nhau, quả nhiên, mặt đất rung chuyển. Thế nhưng cái cảnh Trần Gia Bảo bay ngược ra đằng sau với máu me be bét lại không xảy ra.

Vũ Vân Đình hoảng sợ phát hiện ra quyền thuật của mình đã bị Trần Gia Bảo hút hết năng lượng trong lúc tiếp xúc với nắm đấm của anh.

Đồng thời, tay phải Trần Gia Bảo vẫn giữ nguyên kiếm quyết, nhưng thanh kiếm trên tay còn lại càng lúc càng sáng lên, một tiếng cười giễu vang lên, thanh kiếm mạnh mẽ xé tan không khí, xông thẳng đến trước ngực Vũ Vân Đình.

Kiếm ý Lăng Nhiên!

“Lại là chiêu này, rốt cuộc đây là loại võ thuật gì thế này?” Vũ Vân Đình kinh ngạc đến mức tái mét mặt mày. Ông ta vội vàng rút lui về phía sau để tránh đòn, thật may là ông ta đã mau chóng rút lui ngay khi cảm thấy có điều bất thường, với khoảng cách gần như thế, ông ta tuyệt đối không tránh nổi kiếm khí.

Nhưng dù vậy, tay áo ông vẫn bị kiếm khí cọ trúng, dưới sự tấn công của kiếm khí, ống tay áo bị xé thành từng mảnh, để lộ ra cả cánh tay phải, nhìn qua ông ta rất chật vật.

Vũ Vân Đình không hề để ý tới cánh tay của mình, mà lập tức nhảy về phía sau năm mét, trước hết phải kéo dãn khoảng cách giữa mình với Trần Gia Bảo rồi hẳng tính sau.

Khi đáp xuống mặt đất, mặt Vũ Vân Đình có vẻ hết sức nghiêm trọng.

Sau khi so chiêu vào lần, ông đã đoán được loại võ thuật thần kỳ của Trần Gia Bảo có thể giúp anh thu nạp năng lượng bên ngoài, và đổi thành nội lựuc của chính anh. Hơn nữa, việc Trần Gia Bảo tăng cường nội lực để công kích ông không chỉ có thể phòng ngự, mà ngay cả sức tấn công cũng được tăng lên rất nhiều, đơn giản là không thể chống đỡ được.

Loại võ thuật thần kỳ này nhất định là thứ mà nhiều người mơ tưởng muốn học được!

Nếu như Vũ Vân Đình có thể học được loại võ thần kỳ này của Trần Gia Bảo, thì dù ông đang nằm mơ cũng phải cười đến mức tỉnh lại.

Thế nhưng, giờ đây, khi ông phải chiến đấu với võ thuật của Trần Gia Bảo, ông chỉ thấy hết sức khó khăn, ông trầm giọng nói: “Đây là loại võ gì?”

Trần Gia Bảo khẽ cười, hai chân đứng tách ra, hai tay ôm quả cầu hấp thụ âm dương, anh nói: “Từ thuở hồng hoang, vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi lại sinh ra vạn vật, mà vạn vật cũng như vậy, có thể trở về thời hồng hoang, thái cực lại trở về thành vô cực, thứ mà tôi sử dụng chính là ‘Vô Cực quyền’.”

“Vô Cực quyền?” Vũ Vân Đình khẽ cau mày nói: “Quyền pháp sinh ra vạn vật? Đúng là tên nhóc to gan, nhưng nó thực sự rất thần kỳ, nếu nói riêng về bộ võ thuật này, nếu không có tu vi đủ để nghiền nát cậu, thì cậu có thể bỏ qua có người đó. Đương nhiên, với tu vi của cậu thì trong khắp tỉnh Trung Thiên này, chắc cũng chỉ có được trên dưới năm người so sánh được.”

Nói xong, vẻ mặt Vũ Vân Đình lại càng trở nên nghiêm trọng, ông biết nội lực của mình không thể ảnh hưởng đến Trần Gia Bảo, mà ngược lại còn khiến bản thân mình để lộ ra sơ hở. Đây là lần đầu ông ta tiếp xúc với Vô Cực quyền kì diệu này, hoàn toàn không biết phải làm thế nào để giải quyết, bỗng chốc, ông ngẩn người cau mày tại chỗ.

Trần Gia Bảo cũng khẽ cau mày, theo những lời mà Vũ Vân Đình nói thì trong tỉnh Trung Thiên này có năm người có tu vi có thể nghiền nát mình, số lượng này khá nhiều đây.

Nếu Vũ Vân Đình biết những gì Trần Gia Bảo đang nghĩ, chắc chắn ông ta sẽ phải mở miệng mắng mỏ, tỉnh Trung Thiên cũng có giới võ thuật lớn, nói về thực lực của giới võ thuật này, nhất định phải đứng đầu cả Việt Nam. Với tuổi đời còn trẻ của Trần Gia Bảo, việc đứng trong danh sách mười người đứng đầu ở tỉnh Trung Thiên đã đủ để chấn động cả giới võ Việt Nam, thế mà Trần Gia Bảo lại thiếu hiểu biết đến vậy, thật là… thật là đáng giận quá đi mất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.