Chương 1848
“Cái gì?”
Vân Thanh Ninh được mở rộng tầm mắt, cô ta không biết sự huyền diệu của ‘Vô Cực Quyền’, ở trong mắt cô ta, còn lại là Trần Gia Bảo một tay nâng đao, dốc toàn lực ngăn chặn ông nội của cô ta.
Trần Gia Bảo một tay nâng đao, giống như hình tượng một tay che trời, làm đáy lòng Vũ Thanh Ninh vô cùng rung động!
Trần Gia Bảo giơ cao lên trời hét to một tiếng, sức mạnh to lớn của Đao Cương ngay lập tức biến mất ở trong không khí.
Nếu như không phải vì trên mặt đất vẫn còn nhìn thấy cái rãnh đáng sợ do Đao Cương đánh vào mặt đất thì có lẽ Vũ Thanh Ninh cũng sẽ không nhịn được mà nghi ngờ từ khi bắt đầu tới giờ Đao Cương không hề tồn tại.
Vì vậy Vũ Thanh Ninh càng thêm kinh ngạc.
Vũ Vân Đình âm thầm nhíu mày, một đao hết sức của ông ta lại bị Trần Gia Bảo dễ dàng ngăn chặn, có cảm giác ngày càng khó giải quyết.
“Đến lượt tôi!”
Trần Gia Bảo hét lên, bất ngờ nhảy lên một cái rồi phóng về hướng của Vũ Vân Đình.
“Tới đây đi, cứ đánh thoải mái!”
Vũ Vân Đình ngay lập tức không suy nghĩ nữa mà giơ đao lên đánh về phía Trần Gia Bảo.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã đánh nhau thành một nhóm.
Một người trong ta có đao, đao vừa nhanh vừa mạnh.
Một người trong có kiếm, kiếm khí mãnh liệt.
Cuộc chiến giữa hai người diễn ra gay cấn và quyết liệt, kiếm khí và đao cương bắn ra bốn phía dọc ngang, dưới tác động của kiếm khí và đao cương, rừng cây xung quanh liên tục nghe thấy tiếng cây cối gãy đổ “răng rắc”, “răng rắc”, vô số cành lá chịu đựng tai bay vạ gió, nguy hiểm tới tấp mà lần lượt rơi xuống.
Khi trận chiến giữa hai người họ trở nên khốc liệt, luồng không khí mạnh bùng phát càng thêm nhanh chóng và khốc liệt hơn.
Cho dù Vũ Thanh Ninh là một cường giả Tông Sư sơ kỳ thì dưới sự tấn công của luồng không khí mạnh do hai người chiến đấu tạo nên cũng cảm thấy gò má đau đớn, không có cách nào đến gần, không thể làm gì khác hơn là lui về phía sau từng bước, đồng thời trong lòng càng thêm kinh ngạc.
“Thật sự khó mà tin được Trần Gia Bảo còn rất trẻ lại có thể chiến đấu với ông nội một cách ác liệt đến nhường này, hơn nữa còn dưới tình huống trong tay của ông nội còn cầm đao, Trần Gia Bảo thật sự quá đáng sợ, chẳng lẽ từ khi còn ở trong bụng mẹ thì anh ta đã bắt đầu luyện võ hay sao? Không, không, không, dù cho là luyện tập từ trong bụng mẹ cũng tuyệt đối không thể luyện được đến trình độ như thế này.”
Vũ Thanh Ninh kinh ngạc đến nỗi đem mình so sánh cùng với Trần Gia Bảo, sau đó lại không thể không cảm thấy sâu sắc sự vô dụng của mình.
Trong khi cô ta ở đây cảm thấy thất bại thì ông nội của cô ta Vũ Vân Đình cũng cảm thấy thất bại giống như vậy.
Sức mạnh của Vũ Vân Đình đã là “Truyền Kỳ sơ kỳ”, cảnh giới từ đầu luôn ổn định vững chắc cao hơn Trần Gia Bảo, thế nhưng không ngờ rằng Trần Gia Bảo có một chiêu “Vô Cực Quyền” rất bí ẩn. Dường như không có ngoại lệ, mỗi lần ông ta sử dụng nội lực mạnh mẽ thì hoặc là bị “Vô Cực Quyền” của Trần Gia Bảo đánh tan, hoặc là cuối cùng bị Trần Gia Bảo hấp thụ để chuyển đổi thành nội lực để cho anh ta sử dụng rồi sẽ tấn công ngược lại ông ta, trong lòng không cần nói cũng biết rất ấm ức.
Thứ hai là lúc Vũ Vân Đình vừa mới rút đao ra thì đao ý không ngừng tăng lên nhưng chỉ vì mấy câu nói của Trần Gia Bảo mà bị cắt đứt, làm cho ông ta không thể tăng đến thời kỳ mạnh nhất ngay từ đầu, không cần biết là giơ đao tấn công hay thu đao phỏng thủ, thậm chí là tạo ra Đao Cương mạnh mẽ, không có bất kỳ sự ngoại lệ nào, chúng nó đều không thể đạt đến trạng thái cao nhất, chỉ một lần thôi thì cũng sai một li đi một dặm.