Cực Phẩm Thần Y

Chương 1881



Chương 1881

Ca bệnh thứ hai trên bài thi được mô tả rất ngắn gọn: “Có một bệnh nhân nam trưởng thành bị đau nhức dữ dội ở tai mà không rõ lý do, hình như có một con côn trùng bay vào trong tai, thỉnh thoảng còn bị chảy máu.”

Vũ Lâm Khánh còn nhớ rất rõ, hai năm trước có người trong một dòng họ lớn ở Hà Nội đến núi Vụ Ẩn khám bệnh, khi đó từ trên xuống dưới nhà họ Vũ ở núi Vụ Ẩn không một ai có thể chữa khỏi cho người nọ. Cuối cùng Vũ Nhật Minh phải nhờ ông ta rời núi khám và chữa bệnh, kết quả ông ta đã dùng đủ mọi cách khác nhau nhưng cũng phải bó tay, bệnh nhân thì đành ngậm ngùi ra về.

Cho nên căn bệnh kỳ lạ gây đau tai khó giải thích này vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của Vũ Lâm Khánh!

Lúc này, ông ta nhìn câu trả lời ngắn gọn của Trần Gia Bảo trên bài thi, cau mày nói: “Ý của anh là nguyên nhân khiến tai đau nhói là do gan bị suy nhược, dẫn tới nóng gan, gây ra chứng đau nhức trong tai. Đồng thời do đặc tính bốc hỏa thất thường, cho nên tính chất bệnh ở bệnh nhân không đồng nhất, có lúc giống như có côn trùng di chuyển, có lúc chảy máu, thậm chí có lúc đau đớn không thể chịu được?”

Lâm Vũ Giang cũng không biết câu trả lời của Trần Gia Bảo có đúng hay không, bởi vì ông ta không có chút manh mối gì về căn bệnh khó chữa này, đương nhiên không thể phân biệt được lời giải thích của Trần Gia Bảo là đúng hay sai.

“Đúng vậy.” Trần Gia Bảo nói: “Muốn chữa bệnh này thật ra không khó. Tôi đã từng đọc được một bài thuốc dân gian trong một cuốn sách y học. Có thể đốt da rắn lột và nghiền thành bột nhỏ rồi thổi vào tai, cơn đau có thể được chấm dứt ngay lập tức.”

“Đây là nguyên tắc gì vậy?” Vũ Lâm Khánh cau mày hỏi.

“Rất đơn giản.” Trần Gia Bảo giải thích: “Rắn bổ dương, có tính năng làm mát gan, dùng da rắn để kê đơn thuốc phù hợp, đương nhiên uống vào sẽ hết bệnh”.

Vũ Lâm Khánh cau mày không nói lời nào mà suy nghĩ tính khả thi trong lời nói của Trần Gia Bảo, mặc dù Trần Gia Bảo đã nói trước phương pháp điều trị là “phương thuốc dân gian”, nhưng dù nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đáng

“Thế nào, tôi nói không đúng sao?” Trần Gia Bảo thấy Vũ Lâm Khánh nãy giờ không nói gì thì trực tiếp hỏi ngược lại.

Vũ Lâm Khánh nhất thời không nói nên lời, cũng không thể nói ngay cả người ra câu hỏi như ông ta cũng không biết đáp án chính xác có đúng không? Như thế chẳng phải sẽ làm ông ta mất mặt trước mọi người sao?

“Anh chờ tôi một chút, đợi tôi quay lại sẽ công bố đáp án.” Vũ Lâm Khánh lúng túng ho khẽ hai tiếng rồi đứng dậy đi tới một gian phòng cách đó không xa.

“Ông ta giở trò quỷ gì vậy?” Trần Gia Bảo nhìn bóng lưng của Vũ Lâm Khánh biến mất sau cánh cửa, cảm thấy cạn lời.

Mọi người ở xung quanh vô cùng ngạc nhiên hơn, tại sao Vũ Lâm Khánh đang nói chuyện với Trần Gia Bảo thì lại đột nhiên đứng dậy rời đi, hơn nữa đó cũng không phải là hướng nhà vệ sinh. Chẳng lẽ Trần Gia Bảo đã chọc giận Vũ Lâm Khánh, cho nên Vũ Lâm Khánh mới giận dữ rời đi? Tất cả mọi người chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, chuyện xảy ra trước mắt lại một lần nữa khiến bọn họ không thể hiểu được.

Vũ Hoàng Việt cũng mở to mắt, kinh ngạc nói: “Chị ơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy, lần nào tên nhóc này nộp bài cũng có chuyện là sao? Lần đầu nộp bài thì nói chuyện với ông Giang rõ lâu, lần thứ hai nộp bài thì ông Giang đi mất, trong quảng trường có hơn ba trăm tuyển thủ dự thi, cũng chỉ có anh ta mới có đãi ngộ này, chết tiệt, tên nhóc này đúng là hỗn xược mà!”

Vũ Thanh Ninh cũng sững sờ, sau đó cô bật cười: “Tình hình cụ thể thì chị cũng không rõ, nhưng mà trước mắt xem ra, ông Giang đã nhìn anh ta bằng con mắt khác rồi. Chị đoán là có liên quan đến câu trả lời trong bài thi của anh ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.