Cực Phẩm Thần Y

Chương 1892



Chương 1892

“Tôi không thuộc.” Khương Ngọc lắc đầu thở dài nói: “Nếu tôi gặp phải đề này, tôi đã bị loại từ lâu rồi. Trần Gia Bảo thực sự rất lợi hại.”

Lúc này, Vũ Lâm Khánh nói tiếp: “Sau khi Trần Gia Bảo nộp xong bài đầu tiên, tôi đã đưa cậu ấy bài thi thứ hai. Đề thi thứ hai là ‘Hãy giải thích nguyên lý mọi bệnh tật đều sinh ra từ sáu khí và các ca bệnh tương ứng’. Tôi vốn nghĩ rằng sẽ để Trần Gia Bảo cầm về rồi từ từ trả lời, nhưng mọi người đoán xem?”

Khi Vũ Lâm Khanh nói đến đây, ông ta cố ý dừng lại.

Mọi người đồng loạt rỉ tai nhau, đều cho rằng câu hỏi này có vẻ không khó, nhưng thực ra phạm vi của nó rất rộng. Tuy bọn họ cho rằng mình là tinh anh của giới Đông y, nhưng có lẽ cũng không chắc chắn có thể trả lời đầy đủ, chính xác tất cả. Không lẽ Trần Gia Bảo vì trả lời câu hỏi này, mới đánh mất rất nhiều thời gian, nên anh ta mới nộp bài thi thứ hai trễ như vậy?

Nghe những người xung quanh bàn luận, Vũ Lâm Khánh mỉm cười hài lòng, đột nhiên lớn tiếng nói: “Kết quả, Trần Gia Bảo chọn trả lời câu hỏi bằng miệng, hơn nữa câu trả lời có thể nói là rất hoàn hảo!”

Cùng với một tiếng “wow”, mọi người xung quanh đều xôn xao. Trần Gia Bảo đã trả lời bằng miệng về một chủ đề phức tạp như vậy, chuyện này quá ngầu phải không?

“Không thể nào!” Tề Minh Thành cao giọng nói: “Đều nói ‘Tất cả các bệnh đều sinh ra từ sáu khí’*, cùng là đề thi, nhưng phạm vi kiểm tra của nó rất rộng, gần như là liên quan đến tất cả các mặt của lý luận Đông y, coi như có đầy đủ thời gian thi viết cũng chưa chắc có thể viết xong, Trần Gia Bảo sao có thể trả lời ngoài miệng?”

(*): Sáu khí bao gồm gió, nhiệt, ẩm ướt, lửa, khô và lạnh.

Mọi người ở xung quanh liên tục gật đầu, đều cảm thấy Tề Minh Thành nói rất đúng.

Thậm chí ngay cả Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi, nếu như không phải hai người đã biết trình độ y thuật cao siêu của Trần Gia Bảo, thì hai người cũng sẽ cùng Tề Minh Thành nghi ngờ Trần Gia Bảo.

Nhìn thấy một đám người nửa tin nửa ngờ, Vũ Lâm khánh cũng không cảm thấy kỳ lạ, chuyện này hoàn toàn nằm trong dự đoán của ông ta, ông ta quay đầu sang hỏi Trần Gia Bảo: “Cậu Trần, bọn họ đều không tin cậu, nếu cậu muốn thì có thể nói đáp án ra một lần nữa ngay trước mặt bọn họ được không?

Cậu Trần?

Đông đảo học trò xung quanh nhà họ Vũ suýt chút nữa hóa đá ngay tại chỗ, Vũ Lâm Khánh là người có bối phận cao nhất của nhà họ Vũ ở núi Vụ Ẩn, ngay cả gia chủ nhà họ Vũ là Vũ Nhật Minh ở trước mặt ông Khánh cũng phải cung cung kính kính, một bô lão đức cao vọng trọng thế này vậy mà lại gọi Trần Gia Bảo là ‘Cậu Trần’, ở ngang hàng với Trần Gia Bảo bàn luận, đãi ngộ của Trần Gia Bảo này cũng quá cao rồi?

Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, với tính tình kiêu ngạo của anh, cho dù người khác có nghi ngờ, anh cũng lười lặp lại đáp án trước mặt mọi người, nhưng nhìn thấy ánh mắt sốt ruột của Vũ Lâm Khánh, anh cũng biết Vũ Lâm Khánh đây là có ý tốt, thầm than một tiếng rồi nói: “Được ạ.”

Nụ cười trên mặt Vũ Lâm Khánh càng ngày càng đậm, đưa micro cho Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo lập tức nói lại đáp án một lần nữa.

Mọi người ở xung quanh đều sợ đến ngây người, Trần Gia Bảo nói ra đáp án có trật tự rõ ràng, có hệ thống mà toàn diện, thậm chí có nội dung còn là lần đầu tiên bọn họ nghe được, bọn họ cũng tự nhiên hiểu ra, với đề thi đơn thuần thế này, trình độ lý luận Đông y của Trần Gia Bảo vượt qua bọn họ rất nhiều!

Lúc này có không ít người trước kia còn sinh lòng bất mãn với Trần Gia Bảo đã thay đổi quan điểm, hóa ra Trần Gia Bảo lại lợi hại như vậy.

Sắc mặt Tề Minh Thành biến hóa, sau khi Trần Gia Bảo trả lời đã chứng mình thực lực của anh, tình thế bây giờ vô hình đã bắt đầu gây bất lợi cho anh ta, anh ta vội vàng nói: “Coi như Trần Gia Bảo đã trả lời bằng miệng, anh ta mới tăng thêm chữ viết ở hai bài thi, mới chỉ đúng ba đề mà thôi, mà chúng tôi đã trả lời đúng bốn đề, dựa vào cái gì mà Trần Gia Bảo lại có thể thăng cấp? Chuyện này vẫn không công bằng!”

Mọi người ở xung quanh lại lần nữa liên tục gật đầu.

“Anh sai.” Vũ Lâm Khánh lắc đầu nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.