Chương 1905
Vũ Vô Song đứng trong sân vô cùng ngạc nhiên, sau đó uống một hớp rượu rồi lắc đầu nói: “Cô nhóc con này đúng là hông thể hất cát vào mắt mình. Quỷ Y Môn chúng ta đã từng làm rất nhiều chuyện phóng hỏa giết người, nhưng lần này chỉ là tạm thời sửa đổi đề thi thôi mà. Như đã rất công bằng rồi, không phải sao?”
Sau khi Vũ Vô Song uống xong rượu và ung dung thong thả rời đi, lúc này Vũ Nhuận Nguyệt mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau đó cô ta hít một hơi thật sâu, đi ra bên ngoài.
Rất nhanh sau đó cô ta đã đi ra khỏi nhà, băng qua khu rừng đi đến ruộng thuốc. Chỉ thấy Trần Gia Bảo đang ngồi dưới ánh trăng.
Cô ta cũng không đến quấy rầy mà chỉ dừng chân ở cách đó không xa, trong vẻ mặt hơi phức tạp.
Làn gió núi thổi qua, vạt áo của bộ Phi Ngư Phục màu đỏ của cô ta khẽ bay trước gió.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Đột nhiên Trần Gia Bảo mở mắt nhìn về phía Vũ Nhuận Nguyệt.
Mặc dù lúc trước Trần Phi Vũ đang ngồi nhắm mắt, nhưng với sức mạnh của anh đương nhiên sớm cảm nhận được Vũ Nhuận Nguyệt đến.
Vũ Nhuận Nguyệt há hốc miệng, đột nhiên lại lắc đầu nói: “Không có chuyện gì cả.”
Trần Gia Bảo khẽ mỉm cười, chống tay xuống đứng lên. Sau đó anh tiện tay duỗi thằng lưng nói: “Nếu như không có chuyện gì thì chăng lẽ đêm dài đằng đẵng, cô không ngủ được nên muốn đến tìm tôi tâm sự? Nếu như là ngời khác thì tôi chắc chắn sẽ từ chối, nhưng nếu như là mỹ nữ như cô thì tôi đành miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Nhưng Vũ Nhuận Nguyệt lại không hề tức giận, ngược lại cô ta còn cười “khúc khích” một tiếng rồi liếc mắt nhìn Trần Gia Bảo nói: “Ngày mai là bắt đầu trận đấu rồi mà anh còn có tâm trạng cười đùa như vậy, cẩn thẩm ngày mai thua thê thảm đấy…”
Nói đến đây, giọng nói của Vũ Nhuận Nguyệt đột nhiên ngừng lại. Nếu như tạm thời sửa đổi đề thi giống như lời ông nội nói thì ngày mai Trần Gia Bao chắc chắn sẽ thua.
Trần Gia Bảo cất bước đi đến trước mặt Vũ Nhuận Nguyệt, nói với vẻ rất tự tin: “Tôi sẽ không thua đâu, tôi luôn vô cùng tự tin trên con đừng chữa bệnh.”
“Đáng tiếc có đôi khi việc thắng thua không thể do anh định đoạt được. Khi vận đến ngay cả trời đất cũng sẽ giúp anh, nhưng khi vận không đến thì cho dù có bao nhiêu anh hùng đi chăng nữa cũng sẽ khó mà có ý chí được.” Vũ Nhuận Nguyệt lắc đầu nói: “Núi Vụ Ẩn này không hợp với anh, nơi đây không có số mệnh của anh. Cho dù y thuật của anh có cao siêu như thế nào thì anh cũng không thể nào giành được giải quán quân đâu.”
“Ha.” Trần Gia Bảo khẽ cười, nói: “Hình như cô đang rất coi thường tôi.”
“Bởi vì anh thật sự không thể nào trở thành quán quân được, mà chuyện này không hề có liên quan gì đến trình độ y thuật của anh, chỉ bởi vì… Thôi bỏ đi.” Vũ Nhuận Nguyệt xua xua tay, đột nhiên hơi hứng thú mà quay lại nói: “Trần Gia Bảo, trên núi Vụ Ẩn ngoại trừ có Vọng Ngọc Chi ra thì anh còn muốn gì nhất nữa?
Vẻ mặt Trần Gia Bảo hơi ngạc nhiên, nói: “Sao đột nhiên cô lại hỏi tôi câu hỏi này? Lẽ nào tôi muốn gì là cô có thể mang đến cho tôi sao?”
“Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?” Vũ Nhuận Nguyệt liếc mắt nhìn Trần Gia Bảo, nói với vẻ không kiên nhẫn: “Dù sao anh cũng không thể giành được Vọng Ngọc Chi, ngoại trừ Vọng Ngọc Chi ra anh còn muốn gì thì cứ nói với tôi. Nếu như đợi sau này anh ở lại núi Vọng Ẩn ba năm, nói không chừng tôi thật sự có thể đưa cho anh.”
Mặc dù Vũ Nhuận Nguyệt là con gái, nhưng lại là một người rất ngông nghênh kiên quyết. Theo như cô ấy nhìn thấy, nếu như đã đánh cược với Trần Gia Bảo thì nhất định phải thắng một cách đường đường chính chính. Vào buổi đêm cách đây hai ngày trước, cô ta đã chủ động đưa chăn mền cho Trần Gia Bảo là bởi vì tránh để cho anh bị bệnh, ảnh hưởng đến trận đấu.