Chương 1911
Bất thình lình, một tiếng hô to vang lên từ trong quảng trường nhưng chẳng biết là của ai: “Mau nhìn kìa, là Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo đến rồi.”
Tất cả mọi người trên bàn chủ tịch đều quay sang nhìn.
Chỉ nhìn thấy hai người Trần Gia Bảo và Vũ Nhuận Nguyệt nắm tay nhau bước ra, đón lấy ánh mặt trời đang nhô cao bên sườn nói, hệt như Kim Đồng Ngọc Nữ.
“Trần Gia Bảo cố gắng lên, chúng tôi ủng hộ anh!”
“Nhất định phải chiến thắng nhà họ Vũ và giành lấy chức quán quân, để xả giận cho thế tục thế y trung gia chúng ta!”
Ngay lập tức, trên quảng trường đồng loạt vang lên tiếng ủng hộ, cổ vũ của khán giả.
Thanh thế lớn quá!
Trên quảng trường rộng lớn như vậy, các tuyển thủ dự thi đến từ đông đảo các gia đình làm Đông Y khác nhau, đều cùng gọi thật to tên của Trần Gia Bảo.
“Trần Gia Bảo!”, “Trần Gia Bảo!”, “Trần Gia Bảo!”
Đại khái là những người này đều biết một chút võ nghệ, cho nên âm thanh giọng nói rất to, tiếng la chấn động đất trời.
Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi bị giật mình vì đã không kịp đề phòng.
Ngay lập tức, một tiếng cười khúc khích vang lên, Hồng Yến Nhi bật cười, vừa nể phục mà vừa chua xót, nói: “Xem ra Trần Gia Bảo đã vô hình trung trở thành đại diện cho thế tục thế y trung gia, nhiều người reo hò vì anh như vậy, nhưng mà bọn họ có nghĩ đến việc rõ ràng là chúng ta mới là người thừa kế chính thống của gia đình Đông Y, mà lại bị bọn họ coi như không thấy vậy.”
Khương Ngọc thở dài, xúc động nói: “Chúng ta… gia đình Đông Y này, chưa từng một lần nào đến thi đấu mà không bị nhà họ Vũ kia đè bẹp? Bọn họ đã là lá xanh lâu như vậy, bất kể là ai, trong lòng đều cũng đã thu tập được một khả năng nhất định. Bây giờ Trần Gia Bảo là người có hy vọng lớn nhất có thể chiến thắng nhà họ Vũ, trở thành một quán quân của cuộc thi Đông Y nhưng không mang họ Vũ, cho nên có thể xả được cơn giận của bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ ủng hộ cho Trần Gia Bảo.”
“Ngọc à, cậu nói rất đúng, tớ cũng hy vọng Gia Bảo sẽ giành chức vô địch, nhưng …” Khóe miệng Hồng Yến Nhi cong lên, trừng trừng mắt nhìn Vũ Nhuận Nguyệt ở đằng xa rồi nói: “Tớ chỉ thấy Vũ Nhuận Nguyệt bây giờ đang rất khó chịu, rõ ràng là cô ta quen biết Gia Bảo chưa được bao lâu, nhưng ngày nào cũng ở bên cạnh Gia Bảo, tớ thiết nghĩ, thoạt nhìn thì thấy vẻ đẹp lạnh lùng toát lên đấy, hay thực chất là một con hồ ly tinh.”
Khương Ngọc che trán, thôi thì đành vậy.
Đám người bên kia, ba người Ngô Thanh, Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình cũng bị những tiếng reo hò xung quanh làm cho hoảng sợ, thật sự là không thể tưởng tượng được rằng Trần Gia Bảo lại đạt được tiếng tăm lớn như vậy chỉ trong một ngày.
“Không nghĩ rằng anh sẽ được hoan nghênh như thế đấy.” Vũ Nhuận Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, vừa đi vừa nói: “Xem ra bọn họ đều hy vọng rằng nhà họ Vũ sẽ thất bại dưới tay anh.”
Trần Gia Bảo nhướn mày nói: “Cũng chẳng còn cách nào khác, người có thực lực thì dù đi đến đâu cũng được hoan nghênh mà.”
“Khó ngửi thật sự.” Vũ Nhuận Nguyệt nhoẻn miệng cười, dường như tâm tình đã khá hơn rất nhiều.
Trong khi nói chuyện thì hai người đã sóng vai nhau đi ra đến quảng trường, đám người đông đúc nhộn nhịp dạt ra hai bên trái phải để nhường một lối đi ở giữa rộng rãi cho hai người đi qua.
Đầy đủ tất cả các khía cạnh!
Trên bàn chủ tịch, một nhóm các đại lão cấp cao đều vô cùng ngạc nhiên.
Ngoại trừ Vũ Vô Song ra thì cả đám người bọn họ đều không nghĩ rằng Vũ Nhuận Nhiên lại đang ở bên cạnh Trần Gia Bảo, chuyện này… Đây rốt cuộc là tình cảnh gì vậy?