Cực Phẩm Thần Y

Chương 1939



Chương 1939

Đột nhiên, chưa kịp nói hết lời, Trần Gia Bảo dường như cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, anh lại tự mình rót thêm một chén rượu, một lần nữa uống cạn, rồi cười tủm tỉm khen: “Vào cổ họng ấm ấm có vị thơm, hương vị lưu lại lâu, thực sự là một loại rượu ngon.”

Vũ Vô Song lập tức sững sờ, không thể nói hết lời còn lại, chết tiệt, Trần Gia Bảo còn có tâm trạng muốn nếm thử “tam nguyên ngũ độc rượu”, còn dám uống hai ly ở trước mặt mọi người, rõ ràng là Trần Gia Bảo thật sự không coi loại rượu độc này ra gì!

Đây… đây quả là một cái tát trời giáng vào mặt ở trước mặt mọi người!

Mọi người trên khán đài đều sững sờ.

Vũ Nhược Uyên càng thêm kinh ngạc, quên mất kìm hãm độc tố, rượu độc trong người gần như bộc phát, khóe miệng lại chảy ra máu đen, khiến cô ta sợ tới mức vội vàng dùng nội lực khống chế lại, đồng thời trong lòng dâng lên bão táp, cô ta uống ba chén rượu độc, đã có biểu hiện không thể khống chế được, vì sao Trần Gia Bảo uống bốn ly rượu độc lại không có hề hấn gì, chẳng lẽ về khả năng chống lại chất độc cô ta cũng không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo sao?

Trong ánh mắt kinh ngạc của Vũ Nhược Uyên, Trần Gia Bảo cầm kim bạc bước tới người đồng cuối cùng, chỉ thấy người đồng này được vẽ toàn bộ mười hai chính kinh khắp toàn thân dày đặc!

Ngay lập tức, Trần Gia Bảo vẫy tay trái “tinh, tinh, tinh, tinh”, và một ánh sáng bạc vụt qua, bảy, tám cây kim bạc lập tức đâm vào cơ thể người đồng.

Tốc độ bắn nhanh kèm theo sức mạnh, so với lúc trước không có dấu hiệu kiệt sức, làm gì có dấu hiệu như đang trúng độc chứ?

Vũ Nhược Uyên lại hoảng hốt, sau đó cô ta cảm thấy tuyệt vọng, khoảng cách giữa cô và Trần Gia Bảo càng ngày càng lớn, bốn chén rượu độc cũng không thể làm gì được Trần Gia Bảo, vậy thì không có lý do gì để cô ta tiếp tục cuộc thi đấu này nữa rồi.

Vũ Nhược Uyên nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không can tâm, chỉ là, không can tâm thì còn có thể làm được gì, khoảng cách giữa cô ta và Trần Gia Bảo càng ngày càng lớn, chưa kể sau khi uống ba chén rượu độc, cô gần như sắp không thể trụ được nữa, nếu như uống đến chén thứ tư, sợ rằng rượu độc trong người sẽ trực tiếp bộc phát ra ngoài, không những thua, mà còn vừa thua vừa xấu mặt.

Những người xung quanh nhận ra rằng họ có thể sẽ sớm được chứng kiến lịch sử, và họ trố mắt vì sợ bỏ lỡ khoảnh khắc thú vị nhất!

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Vũ Nhược Uyên băn khoăn bứt rứt, bàn tay của Trần Gia Bảo càng lúc càng nhanh, ánh sáng màu bạc không ngừng nhấp nháy, ngay sau đó, nửa huyệt đạo trên cơ thể người đồng lấp đầy kim bạc.

Khoảng cách ngày càng lớn!

Vũ Nhược Uyên thầm thở dài một tiếng, cả người nhìn vô cùng buồn chán, cô ta đột nhiên nói: “Tôi thua rồi, kỹ năng nhà họ Vũ của tôi không bằng người khác, tôi từ bỏ quyền thi đấu.”

Trần Gia Bảo nảy một cây kim bạc vào Hải huyệt của người đồng, người đồng phát ra một tiếng “ting”, sau đó nhìn Vũ Nhược Uyên, và mỉm cười: “Nói như vậy thì, tôi Trần Gia Bảo là nhà vô địch của trận đấu này?”

Vũ Nhược Uyên bất đắc dĩ gật đầu, mặc dù trong lòng rất không vui, nhưng cô ta vẫn bất lực nói: “Chúng tôi đều bị loại, anh đương nhiên là quán quân rồi.”

Khóe miệng Trần Gia Bảo cong lên, chiến thắng trong cuộc thi đấu Đông Y rất được mong đợi, nếu Lưu Ly thật sự ở trong núi Vụ Ẩn này, cô ấy nhất định sẽ nhìn thấy anh, sau đó cô ấy sẽ đến tìm anh mới đúng.

Mọi người xung quanh náo động ồn ào, thắng rồi, không ngờ Trần Gia Bảo thực sự chiến thắng rồi, sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có người có thể đạp nhà họ Vũ xuống dưới chân rồi,Cảm giác này thật tuyệt vời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.