Chương 1952
“Cảm ơn.” Trần Gia Bảo nhận lấy bình sứ, dùng ngón cái đẩy cái nắp bên trên ra, chỉ nghe pựt một tiếng, nút đóng trên bình đã bị bật ra, tiếp theo anh cầm lên mũi ngửi một cái, quả nhiên là được điều chế từ Lôi Hoàn và phèn chua.
Sau đó hai ngón tay Trần Gia Bảo liền hơi động đậy, ném Kim Tằm Cổ ném xuống đất, giây tiếp theo anh liền đem bột phấn bên trong bình rắc lên người Kim Tằm Cổ.
Phương Hàn Diệc hơi chau mày, trong bình sứ kia rốt cuộc có thứ gì, lẽ nào thật sự có thể giết được Kim Tằm Cổ sao? Không, tuyệt đối không thể nào, trên đời này chắc chắn không có bất cứ thứ gì có thể giết được Kim Tằm Cổ!
Anh ta cười lạnh châm chọc nói: “Trần Gia Bảo, tôi khuyên cậu đừng nhọc lòng nữa, tuy tôi không biết bột thuốc này của cậu là thứ gì, nhưng Kim Tằm Cổ tuyệt đối không thể nào bị cậu giết chết được…”
Đột nhiên, anh ta còn chưa nói xong thì liền thấy, sau khi bị bột phấn kia rắc lên Kim Tằm Cổ liền lập tức búng lên, muốn một lần nữa xâm nhập vào cơ thể Trần Gia Bảo, nhưng ngay khi đến giữa không trung thì Kim Tằm Cổ liền đột ngột rơi xuống đất lần nữa, trên thân xuất hiện một vệt máu, sau đó đau đớn lăn lộn trên mặt đất, thân hình màu vàng cũng nhiễm thành màu đỏ tươi.
Chỉ trong chớp mắt, Kim Tằm Cổ đã hóa thành một vũng máu, chết rồi.
Đám người xung quanh đều sung sướng kêu lên, không ngờ lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Kim Tằm Cổ thì lại cũng được chứng kiến cái chết của nó, thật đúng là mở rộng tầm mắt mà.
Sắc mặt Phương Hàn Diệc lập tức thay đổi, sau đó anh ta phẫn nộ gào lên: “Trần Gia Bảo, cậu dám giết Kim Tằm Cổ của tôi?”
“Ha!” Trần Gia Bảo nhìn lên trời mà cười với vẻ giễu cợt: “Đúng là nực cười, trước khi trận đấu bắt đầu, tôi cũng đã nhắc nhở anh trước rồi, “kim tằm cổ” chắc chắn sẽ chết ở trong tay của tôi, anh còn tự cho là đúng, không nghe lời khuyên bảo, cố ý thi triển “kim tằm cổ”, hiện tại “kim tằm cổ” đã thật sự chết, anh lại còn quay ra trách tôi ư?”
Phương Hàn Diệc nắm chặt tay thành nắm đấm, anh ta nghiến răng “ken két”, nói: “Vậy nếu như anh thật sự có thể chế ngự được “kim tằm cổ” thì tại sao anh còn đuổi tận giết tuyệt nó?”
“Lời này lại càng nực cười hơn.” Trần Gia Bảo cười khẽ, rồi lắc đầu nói: “Chính anh đã nói “kim tằm cổ” muốn đấu với tôi không chết không ngừng, nếu như “kim tằm cổ” bất tử thì tôi sẽ phải chết, chẳng lẽ chỉ có “kim tằm cổ” mới có thể giết tôi còn tôi thì không thể giết “kim tằm cổ” hay sao, cái loại logic này đúng là vô sỉ hết sức!”
Sắc mặt của Phương Hàn Diệc lại thay đổi, trong lòng lửa giận ngập trời nói: “Tôi đã phải mất 20 năm, đổ bao nhiêu công sức mới có thể luyện được “kim tằm cổ” vào tháng trước, hiện tại nó lại chết ở trong tay của anh, tôi mặc kệ lý do của anh là gì, tóm lại là tôi muốn anh phải đền mạng!”
“Người muốn giết tôi nhiều vô kể nhưng Trần Gia Bảo tôi vẫn đứng ở nơi này, nếu như anh muốn tôi phải đền mạng thì tùy anh có thể động thủ, chẳng lẽ Trần Gia Bảo tôi còn phải sợ anh hay sao?” Trần Gia Bảo nói: “Thế nhưng tôi phải nhắc nhở anh trước, cẩn thận thù không báo được, ngược lại còn chết trong tay của tôi đấy.”
“Anh…” Phương Hàn Diệc giận dữ.
Đột nhiên, Long Trạch Việt lấy tay vỗ vai của anh ta nói: “Hiện tại cuộc thi Đông y vẫn đang diễn ra, anh cứ bình tĩnh trước đã, tôi sẽ báo thù giúp anh, khiến cho Trần Gia Bảo sống không bằng chết.”
Phương Hàn Diệc kinh ngạc, lúc này anh ta mới nhận ra có gì đó không đúng, anh ta hít một hơi thật sâu rồi cố gắng áp chế cơn phẫn nộ trong lòng, sau đó anh ta cười lạnh rồi liếc mắt nhìn sang Trần Gia Bảo một cái: “Trần Gia Bảo, anh đừng có đắc ý quá sớm, tôi sẽ khiến cho anh chết không có chỗ chôn.”
Sau khi nói xong, Phương Hàn Diệc cười lạnh rồi rút lui, ngay cả “kim tằm cổ” cũng không thể làm gì được Trần Gia Bảo, hiện tại anh ta đã có thể xác định 100% Trần Gia Bảo chính là người đó, còn về phần vì sao Trần Gia Bảo lại dám tới nhà họ Vũ ở Quỷ Y Môn thì anh ta không thể lý giải nổi.
Trần Gia Bảo liếc mắt nhìn Phương Hàn Diệc một cái, liền cảm nhận được nụ cười của Phương Hàn Diệc chẳng hề có gì tốt đẹp, có lẽ Phương Hàn Diệc đã xác nhận được thân phận của anh rồi sao? Đây cũng không phải là một tin tốt gì.