Chương 1953
Lúc này, Long Trạch Việt mở miệng nói: “Trần Gia Bảo, anh thật sự cũng có chút tài cán đấy, ngay cả “kim tằm cổ” mà cũng có thể giết chết được, xem ra anh ngoại trừ có y thuật rất lợi hại thì cũng là một vị võ đạo cường giả đấy, khiến cho tôi phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa đấy.”
Lúc này, Trần Gia Bảo mới nhìn về phía Long Trạch Việt, anh cũng lười nói thêm mà đi luôn vào vấn đề chính: “Nói xem, anh muốn so tài nhìn như thế nào?”
“Sảng khoái!” Long Trạch Việt vỗ tay cười, nói: “Dù sao thì anh cũng là cao thủ võ đạo, không bằng chúng ta so tài về kim châm thứ huyệt?”
Lần thứ hai, mọi người xuất hiện vẻ mặt kỳ quái, vừa nãy, Trần Gia Bảo vừa so tài với đám người Vũ Nhược Uyên về phần kim châm thứ huyệt xong, sao Long Trạch Việt cũng muốn chơi trò này thế?
Trần Gia Bảo khẽ cau mày, anh biết “kim châm thứ huyệt” trong miệng của Long Trạch Việt chắc chắn là không giống như với việc thi châm lên huyệt vị của con người, anh liền hỏi anh ta: “Như thế nào gọi là kim châm thứ huyệt?”
“Quy tắc rất đơn giản.” Tay phải của Long Trạch Việt khẽ giơ lên, trong tay của anh ta đã xuất hiện 3 cây kim châm, hơn nữa ở đầu mỗi cây kim châm còn có tia sáng màu đen, hiển nhiên là trên đó có độc, cười nói: “Kim châm thứ huyệt đương nhiên là khác so với thủ pháp châm cứu bình thường, vị trí của các huyệt đạo phải thật chuẩn xác, tôi với anh đều là người trong võ đạo, hơn nữa lại cùng là bác sĩ trung y, cho nên không ngại động thủ so chiêu rồi, nếu như ai đâm trúng vị trí 3 huyệt đạo của đối phương thì người đó thắng.
Mặt khác, cái gọi là đao kiếm không có mắt, tại trận đấu này cho tôi hay anh phải chết, đều theo ý trời, không được oán trách người khác, anh cảm thấy như vậy có được không?”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc mà hô to, so tài kiểu này thật sự quá nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một cái thì có thể mất mạng trong đám mây mù ẩn sương luôn, nhất là Trần Gia Bảo lúc nãy đã uống hết 4 chén rượu độc, chẳng những một thân mang kịch độc, lại còn luân phiên tỉ thí cùng với đám người Vũ Nhược Uyên và Phương Hàn Diệc, chắc chắn hiện tại cả thể xác và tinh thần của anh đã vô cùng mỏi mệt, còn kịch độc trong cơ thể có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Hiện tại anh lại tiếp tục tỷ thí với Long Trạch Việt, không thể nghi ngờ chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu, càng chưa nói đến Long Trạch Việt vẫn tiếp tục sử dụng kịch độc, có thể nói rằng trận đấu này Trần Gia Bảo gặp bất lợi đến cực điểm!
Hồng Yến Nhi và Khương Ngọc đều vô cùng lo lắng.
Còn Vũ Nhược Uyên khẽ nhếch miệng cười, nếu như Trần Gia Bảo chết ở trên tay của Long Trạch Việt thì đối với cô ta mà nói thì đây là chuyện tốt nhất mà cô ta được thấy.
Đám người Vũ Trầm Minh và Vũ Vô Song là người chủ trì võ đài liếc nhìn nhau đều thấy được sắc mặt vui mừng ở trong mắt của đối phương, Trần Gia Bảo đã uống hết 4 chén rượu độc, đến tận bây giờ mà anh ta vẫn còn chưa ăn thuốc giải, cho dù Trần Gia Bảo có dựa vào tu vị mạnh mẽ để cố gắng áp chế nó thì cũng sắp đến cực hạn rồi, hơn nữa Long Trạch Việt còn là một thiên tài võ đạo, cho nên chắc chắn anh ta có thể kích được độc tố đang ẩn nấp trong cơ thể của Trần Gia Bảo, có thể nói trận đấu này, Trần Gia Bảo thua là cái chắc rồi!
Trên quảng trường, Trần Gia Bảo vươn tay phải về phía người đồng cách đó không xa, vốn dĩ 3 cây ngân trâm còn đang đâm trên cơ thể của người đồng, chỉ nghe thấy một tiếng “đinh”, ngân trâm đã rời khỏi người đồng bay về phía tay của anh, nói: “Mau bắt đầu đi.”
Đồng tử bên trong hai mắt của Long Trạch Việt khẽ co rút lại một chút, chiêu thức “Lăng không hấp vật” được Trần Gia Bảo sử dụng rất thành thạo, xem ra không thể xem thường thực lực của Trần Gia Bảo được.
Thế nhưng dù sao anh ta cũng tuyệt đối tin tưởng vào bản thân mình, tuy rằng Long Trạch Việt kinh ngạc, thế nhưng anh ta cũng không thèm để ý, cười nói: “Vậy thì tôi sẽ làm như anh mong muốn.”
Từ “muốn” cuối cùng còn chưa nói xong thì Long Trạch Việt đã bắt đầu ra tay.