Cực Phẩm Thần Y

Chương 1967



Chương 1967

Nhưng mà trong sự bình yên ấy lại ẩn chứa sát khí.

Vũ Vô Song chỉ cảm thấy lực trên nắm đấm của mình đang không ngừng bị Trần Gia Bảo hút lấy, anh ta hoàn toàn không thể nào khiến Trần Gia Bảo bị thương được.

“Đây chính là Vô Cực Quyền sao?” Trong đôi mắt Vũ Vô Song lóe lên vẻ say mê: “Quyền pháp thần kỳ như vậy, thật đúng là hiếm thấy trên đời này. Đợi sau khi bắt được cậu, tôi cũng phải ép hỏi cậu về Vô Cực Quyền.”

“Vẫn là câu nói đó, ông không làm được đâu!”

Ánh mắt Trần Gia Bảo vô cùng sắc bén, đột nhiên kiếm chỉ của anh chỉ về ngực của Vũ Vô Song. Tất cả nội công mà anh hút từ trong nắm đấm từ tay trái đó đều xuất hiện ở kiếm chỉ, đồng thời hòa hợp hội tụ với nội công trên người Trần Gia Bảo.

Vào giây phút này, một luồng kiếm khí sắc bén lao ra.

Một luồng kiếm khí vô cùng mạnh và với một khoảng cách gần như vậy, cho nên khi kiếm khí còn chưa đến người, một luồng kiếm mạnh mẽ đã lao đến khiến ngực của Vũ Vô Song đau nhói.

Vũ Vô Song đừng đối đầu với Trần Gia Bảo nên cũng đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm. Sau khi bị nội công trên nắm đấm bị Trần Gia Bảo hút vào, ông ta đã sớm né ra bên cạnh và tránh thoát được một cách dễ dàng. Hơn nữa ông ta còn rút lui kịp thời nắm đấm, tránh khỏi phạm vi nội công mà Vô Cực Quyền hút lấy. Năm ngón tay của ông ta lập tức thành hình con dao, la từ phía trên xuống xông đến trước ngực Trần Gia Bảo.

Con dao mãnh liệt lao đến, Trần Gia Bảo lập tức búng ngón tay trái ra. Sau khi điểm lên trên con dao hóa giải cùng với hút một phần sức lực, anh nhân cơ hội đáp xuống dưới.

Vũ Cửu Bảo đã chờ ở dưới mặt đất từ trước, nhìn thấy vậy thì ngước lên trời cười lớn: “Trần Gia Bảo, cậu khoanh tay chịu trói đi!”

“Vũ Vô Song không làm được, ông cũng không làm được đâu!”

Trần Gia Bảo nở nụ cười lạnh, mượn nhờ một phần nội công mà mình vừa hút lấy vừa nãy mà cả người lao xuống phía Vũ Cửu Bảo giống như ngôi sao băng. Đồng thời kiếm khí trắng xóa trên ngón tay của anh cũng lóe lên, xẹt một đường sáng rực trên không tung.

“Chỉ là một tên Bán Bước Truyền Kỳ hèn mọi mà thôi, sao ám làm càn trước mặt tôi!”

Vẻ mặt Vũ Cửu Bảo rất khinh thường, mặc dù ông ta không hiểu rõ tại sao Trần Gia Bảo có thể đấu với Vũ Vô Song ở trên không trung, nhưng ông ta biết tu vi của Trần Gia Bảo chỉ có “Bán Bước Truyền Kỳ”. Anh vĩnh viễn không phải là đối thủ của ông ta.

Lúc này nội công trong cơ thể Vũ Cửu Bảo đã sớm được tích tục lại, đợi đến khi Trần Gia Bảo chỉ cách đỉnh đầu của ông ta chưa đến bốn mét, ông ta đột nhiên đạp mạnh chân phải xuống đất. Một tiếng “ầm ầm” vang lên, khoảng đất xung quanh trong vòng mười mét đều vỡ vụn thành từng mảng, cơn gió nổi lên khiến bụi mù dâng trào cuồn cuộn ở khắp xung quanh.

Chỉ thấy Vũ Cửu Bảo nhân cơ hội này mà bay lên trời, giơ nắm đấm phải lên trời mà lao về phía Trần Gia Bảo. Khí thế của ông ta rất mạnh mẽ, giống như có thể dùng một tay xé trời.

“Chỉ là một tên Bán Bước Truyền Kỳ hèn mọn mà dám trực tiếp nghiền ép. Tôi sẽ khiến Trần Gia Bảo biết sự nhỏ bé của mình.”

Trong đôi mắt Vũ Cửu Bảo lóe lên tia máu, một quyền này ít nhất sẽ khiến Trần Gia Bảo phải đổ máu trọng thương.

Khi mọi người còn đang căng thẳng và nhìn với ánh mắt kinh ngạc, Trần Gia Bảo đã rơi từ trên trời xuống, kiếm chi lóe lên kiếm khí sáng chói mà điểm lên trên nắm đấm của Vũ Cửu Bảo.

“Một tên Bán Bước Truyền Kỳ hèn mọn như cậu chống lại tôi như thế nào, đúng là tự tìm chỗ chết mà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.