Cực Phẩm Thần Y

Chương 2045



Chương 2045

Không biết từ lúc nào, chiếc khăn tắm màu hồng đã nhẹ nhàng trượt khỏi cơ thể Thu Vũ Liên, làm lộ ra thân thể mềm mại nóng bỏng trắng như tuyết, Trần Gia Bảo đặt cô ta lên giường.

Mặt Thu Vũ Liên đỏ bừng, căng thẳng, mắt hơi nhắm lại, chỉ khẽ mở ra nhìn Trần Gia Bảo ở bên giường, chờ đợi khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời.

Trần Gia Bảo đang chuẩn bị ra tay thì bỗng khẽ nhíu mày, ngưng lại, cảm nhận được bên ngoài khách sạn Tân Hồ truyền đến khí tức của mấy vị cường giả tông sư, ngoài ra còn có khí tức của Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh.

“Sao hai người họ lại đến khách sạn Tây Hồ nhỉ, lại còn mang theo mấy vị cường giả tông sư nữa, không lẽ tìm mình để trả thù sao?”

Trần Gia Bảo cảm thấy rất có thể là như vậy, không khỏi cười khẩy một cái.

Thu Vũ Liên nhận thấy đã có chuyện xảy ra, mở mắt ra, cuộn người ngồi dậy, quan tâm hỏi: “Gia Bảo, sao thế?”

Trần Gia Bảo tỉnh táo lại, cười dịu dàng, lại đè Thu Vũ Liên xuống, đắp chăn cho cô ta, nhẹ nhàng nói: “Không sao cả, mấy tên sâu bọ tìm đến thôi, anh giải quyết bọn chúng xong sẽ quay lại ngay.”

“Dạ.” Thu Vũ Liên chủ động đưa môi thơm, nói: “Cẩn thận đấy.”

Trần Gia Bảo cười rồi bước ra ngoài, thấy Vũ Nhược Uyên đã đang đợi ở hành lang bên ngoài rồi, cũng không biết có phải vẫn luôn đứng ở đó không.

Vũ Nhược Uyên thấy Trần Gia Bảo thì cười: “Xem ra dang tiếng của nhà họ Vũ chúng tôi chưa đủ vang rồi, có người tới tìm anh trả thù kìa, đi thôi, tôi cùng anh ra ngoài xem sao.”

Trần Gia Bảo gật đầu, cùng Vũ Nhược Uyên sánh vai đi xuống lầu.

Sau khi tới đại sảnh, Trần Gia Bảo chỉ thấy có tám người ở đó, trong đó có bốn vị cường giả tông sư, hai vị “Tông sư Sơ Kỳ” và hai vị “Tông sư Trung kỳ”, còn có Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh mới xảy ra mâu thuẫn ở quầy rượu nữa, hai người còn lại rõ ràng là Phương Hàn Diệc và một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, chính là Sầm Đông Khúc.

Tám người ở dưới sảnh chỉ có Sầm Đông Khúc là đang ngồi, những người còn lại đều đứng sánh vai nhau, thậm chí đến bốn vị cường giả tông sư cũng không có tư cách để ngồi, từ đó có thể thấy thực lực lớn mạnh của nhà họ Sầm, đến cường giả tông sư cũng không có địa vị cao lắm.

Đến nỗi mấy nhân viên ở quầy rượu vì đã nhận ra thân phận của Sầm Đông Khúc nên chỉ dám quỳ ở thềm phía sau, không dám lên trước, trong lòng thầm mặc niệm cho Trần Gia Bảo, ở thành phố Văn Lan này… Ồ không, cả cái tỉnh Trung Thiên này, đắc tội cậu chủ Sầm thì chỉ có con đường chết.

Trần Gia Bảo nhìn lướt qua Phương Hàn Diệc, ánh mắt hơi giễu cợt, anh ta vốn còn định sẽ gọi cho Phương Hàn Diệc tối nay, không ngờ Phương Hàn Diệc đã tự tìm đến rồi.

Phương Hàn Diệc ngay từ đầu đã nhìn thấy Trần Gia Bảo, hai đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ xuống tại chỗ rồi, âm thầm khóc trong lòng, mẹ, em trai của Vũ Nhược Uyên sao lại thành Trần Gia Bảo rồi, biết sớm như vậy thì có bị đánh chết cũng không đâm đầu vào vũng bùn này rồi.

Lúc này, đưa tay ra chỉ về phía Trần Gia Bảo, nói với Sầm Đông Khúc: “Cậu chủ, chính là tên này đã đắc tội với tôi và cậu chủ Thiên, người phụ nữ bên cạnh anh ta chính là Vũ Nhược Uyên của nhà họ Vũ.”

“Chính anh đã đánh Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh bị thương sao?” Sầm Đông Khúc nhìn Trần Gia Bảo, chân mày khẽ nhíu lại, trong lòng hoài nghi.

Anh ta dù sao cũng là cường giả tông sư, nhưng trên người anh ta lại không thể cảm nhận được một chút khí tức của võ giả nào cả, đến cả Vũ Nhược Uyên, mặc dù tiếng tăm lẫy lừng, khí thế lớn mạnh, nhưng cũng không thể cảm nhận được tu vi của cô ta, tại sao lại như vậy?

“Đúng vậy.” Trần Gia Bảo nhìn Sầm Đông Khúc, xem ra anh ta chính là kẻ cầm đầu của đàm người này, chắc thân phận cũng không hề tầm thường, anh lắc đầu cười nói: “Có điều xem ra bây giờ bọn họ vẫn còn dư sức để đến trả thù, chứng tỏ bài học mà họ nhận được vẫn chưa đủ, sớm biết như vậy đã không chỉ đánh gãy một cánh tay của họ, mà còn phải khuyến mãi thêm một cái chân nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.