Cực Phẩm Thần Y

Chương 2052



Chương 2052

Vũ Nhược Uyên vô cùng tò mò, rất muốn biết kế hoạch tiếp theo của Trần Gia Bảo rốt cuộc là gì.

Trần Gia Bảo đứng dậy, đi đến trước mặt Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh đang ngất trên mặt đất, lấy ra hai túi bột phấn, vạch miệng hai người họ ra, cho mỗi người ăn một ít, sau đó thì đứng lên nói: “Bây giờ thì anh có thể đưa đám người Sầm Đông Khúc bọn họ đi được rồi đấy, sau khi về tới nhà họ Sầm, nhớ đừng có để lộ sơ hở.”

“Anh Trần yên tâm, tôi hiểu rồi.” Phương Hàn Diệc đưa tay chỉ về hướng ba vị tông sư còn lại của nhà họ Sầm hỏi: “Vậy ba người họ thì sao, nếu như để họ trở về nhà họ Sầm, tôi nhất định sẽ bị vạch trần.”

“Muốn họ giữ bí mật thì tất nhiên phải giết người diệt khẩu rồi.” Trần Gia Bảo cầm chặt lấy kiếm, sát khí bừng bừng bao phủ cả đại sảnh của khách sạn.

Ba vị tông sư đó vẻ mặt kinh hãi, hầu như không do dự chút nào mà cùng lúc chạy ra phía ngoài.

“Chạy nổi không?” Trần Gia Bảo vẻ mặt khinh miệt, búng tay liên tiếp, chỉ nghe thấp “Bụp bụp bụp” ba tiếng, ba đường kiếm sắc bén xuyên không bắn ra, lần lượt lao về hướng ba vị cường giả tông sư, tốc độ cực nhanh, giống như sao băng sáng chói vậy, vô cùng đẹp mắt!

Dường như chỉ trong nháy mắt, ba đường kiếm lần lượt từ sau lưng xuyên qua tim của ba người, nhẹ nhàng kết liễu ba vị tông sư!

Phương Hàn Diệc thở phào nhẹ nhõm, càng bị sốc hơn bởi thủ đoạn giết người không nương tay của Trần Gia Bảo, không dám ở lại đây lâu hơn nữa, mang theo ba người Sầm Đông Khúc rời đi như bay.

Đại sảnh khách sạn vốn dĩ vô cùng náo nhiệt, giờ chỉ còn lại Trần Gia Bảo, Vũ Nhược Uyên và vài nhân viên, còn những vị khách khác sớm đã bị Sầm Đông Khúc đuổi đi hết lúc mới tới đây rồi.

“Vậy bọn họ thì sao, có cần giết người diệt khẩu không?” Vũ Nhược Uyên chỉ về hướng những nhân viên ở trước thềm.

Mấy người đó sợ hãi hét ầm lên.

Trần Gia Bảo lắc đầu mỉm cười nói: “Tôi tuy là giết người không nương tay, nhưng tôi có nguyên tắc riêng của mình, chỉ giết người đáng phải giết, mấy người qua đường bọn họ bỏ qua đi.”

Mấy nhân viên đó lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngược lại trong lòng còn cảm thấy biết ơn Trần Gia Bảo.

Vũ Nhược Uyên lắc đầu cười: “Xem ra tôi đã đánh giá cao anh quá rồi, “nhất tướng công thành vạn cốt khô” (vị tướng tấn công thành trì ắt sẽ có vạn người phải chết), người hào kiệt có được thành công thực sự ai mà không dẫm lên lớp lớp xương trắng, mềm lòng như đàn bà là không thể chấp nhận được.”

“Ai nói tôi là hào kiệt?” Trần Gia Bảo liếc nhìn cô ta: “Trong suy nghĩ của tôi, tôi chỉ là một bác sĩ mà thôi.”

“Ồ?” Vũ Nhược Uyên cười chế giễu: “Vậy nên anh quyết chí trở thành vị bác sĩ lợi hại nhất trong lịch sử sao?”

“Đây chỉ là một trong những mong ước của tôi mà thôi, nhưng mà rất khó thực hiện.” Trần Gia Bảo không để ý tới sự chế giễu của Vũ Nhược Uyên, thở dài một cái, nói: “Trong sử sách có viết, thần y Biển Thước là một người có bản lĩnh cao cường, đôi mắt thần kỳ có thể trực tiếp nhìn thấu lục phủ ngữ tạng và kinh mạch của con người, muốn vượt qua được bản lĩnh cao cường này, đâu phải là chuyện dễ.”

Vũ Nhược Uyên lắc đầu: “ Tôi thật sự không hiểu nổi anh nữa, nếu như là người không quen biết với anh, chỉ nghe qua danh tiếng của anh, chắc chắn sẽ cho rằng anh là người thích chém giết.”

“Ha…” Trần Gia Bảo khẽ cười nói: “Giết hay không giết nhiều lúc còn tùy thuộc vào thái độ của đối phương, cô vừa nãy ở bên cạnh cũng được xem không ít kịch hay rồi, bây giờ cũng nên tới giúp thu dọn thi thể rồi đó.”

“Tôi hỏi anh một câu cuối cùng.”

“Nói đi.”

Vũ Nhược Uyên kiêu ngạo ngẩng đầu, nói: “Tôi là chuyên gia dùng độc, hành động hạ độc của anh không qua nổi mắt tôi đâu, anh hạ độc gì với bọn người Sầm Đông Khúc vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.