Chương 2067
Đao kiếm giao nhau, thoát ra một luồng khí dũng mãnh. Mưa rơi khắp tứ phía, mơ hồ che khuất tầm mắt người ta.
Bỗng nhiên hồng mang lóe ra, xuyên thủng màn mưa, lộ ra thân ảnh Trần Gia Bảo. Tay anh một lần nữa ngưng tụ ra Trảm Nhân Kiếm, thừa dịp đánh về phía Tô Thiên Vũ.
Vẻ khinh miệt trong mắt Tô Thiên Vũ chợt biến mất, uy nghiêm nói: “Dùng chiêu thức trắng trợn này để giết tôi, sự ngây thơ của cậu thật làm cho người khác tức cười.”
Ông khẽ quát một tiếng, không dám chịu thương dưới kiếm Trần Gia Bảo nữa, bổ ra Đao Cương ngăn cản Trần Gia Bảo chuẩn bị tiếp tục công kích.
Đột nhiên chỉ thấy Trần Gia Bảo quay đầu nhìn về phía rừng cây khẽ quát: “Lưu Ly, còn không mau động thủ, cô định đợi đến khi nào?”
Chỉ với một câu nói lại khiến cho ba bên đều kinh hãi!
Vũ Nhược Uyên, Phương Hàn Diệc đều kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ Lưu Ly cũng tới, hơn nữa còn đang trong rừng? Vì sao bọn họ lại không biết?
Tô Thiên Vũ cũng hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt Trần Gia Bảo hướng vào rừng cây. Xa xa chỉ nhìn thấy một cô gái áo trắng mang trường kiếm, hoàn toàn trùng khớp với đặc trưng của Lưu Ly trong truyền thuyết.
Lần này Tô Thiên Vũ sợ tới mức thiếu chút nữa hồn lìa khỏi xác. Một Trần Gia Bảo Bán Bước truyền kỳ đã làm cho ông ya chật vật vạn phần, nếu một Lưu Ly tu vi càng thêm nghịch thiên cũng ra tay đối phó với ông ta, vậy tối nay ông ta sẽ không có hy vọng sống sót!
Bỗng dưng chỉ nghe thấy âm thanh xé gió mãnh liệt, Trần Gia Bảo nhân cơ hội Tô Thiên Vũ phân tâm, ngón tay lại ngưng tụ ra Trảm Tâm Kiếm lao tới phía ông ta.
Kiếm mang lôi đình màu đỏ tản mát ra khí tức cuồng bạo, đập vào gò má ông ta khiến ông ta đau đớn.
Ông ta vội vàng phản ứng lại, không kịp suy nghĩ nhiều, vung Đao Cương ra cản lấy Trảm Nhân Kiếm.
Đột nhiên cả người ông ta lạnh lẽo, từ trong lòng dâng lên một loại cảnh giác, phía sau bên trái lại là một thanh Trảm Nhân Kiếm lao trong không trung.
Hóa ra Trần Gia Bảo thi triển Cực Ý Tiên Quyết, ngưng tụ ra một thanh Trảm Nhân Kiếm thứ hai.
Tô Thiên Vũ biến sắc, vội vàng né tránh, chỉ là ông ta đã mất đi tiên cơ, thương thế trên người lại không nhẹ, ảnh hưởng đến cơ thể ông ta, động tác trở nên hơi chậm đi.
Cái gọi là sai một li đi một dặm, cao thủ cạnh tranh thường không xảy ra bất cứ sai lầm nào đều có thể quyết định thành hay bại, ngay cả khi chỉ chậm hơn một chút, Trảm Nhân Kiếm đã ép bức đến trước người.
Tô Thiên Vũ càng thêm hoảng sợ, đứng giữa ranh giới không thể chống cự, tay chân luống cuống chắn lấy chỗ hiểm của bản thân. “Phập” một tiếng, Trảm Nhân Kiếm xuyên qua đùi ông ta, nửa thân ông ta quỳ trên mặt đất, ngũ quan đau đớn co giật, trong lòng càng thêm lo sợ Lưu Ly ra tay. Vậy là ông ta không thèm chú ý tới Trần Gia Bảo nữa, vội vã đứng dậy muốn rút lui.
Tô Thiên Vũ còn chưa kịp chạy trốn, thanh Trảm Nhân Kiếm thứ ba từ phía sau ông ta đánh tới, lại một tiếng xé gió đột ngột vang lên.
Tô Thiên Vũ thất kinh, nỗi sợ chết dâng lên trong lòng. Ông ta còn chưa kịp bỏ chạy, “Phập” một tiếng, Trảm Nhân Kiếm từ phía sau ông ta xuyên qua, trước ngực còn lộ ra một đoạn kiếm mang đỏ tươi.
Ra là Trần Gia Bảo dùng Cực Ý Tiên Quyết ngưng tụ ra thanh kiếm thứ ba, cũng là Trảm Nhân Kiếm cuối cùng, dưới một loạt đánh bất ngờ, rốt cuộc cũng đạt được chiến thắng quyết định!
Vũ Nhược Uyên và Phương Hàn Diệc đều sợ đến ngây người, tuy rằng sớm đã biết Trần Gia Bảo có thể giết chết Tô Thiên Vũ, nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, đối với hai người mà nói cũng bị kích động không hề nhẹ.