Cực Phẩm Thần Y

Chương 2101



Chương 2101

“Ha.” Trần Gia Bảo cười nhẹ, khóe miệng lộ ra vẻ mỉa mai, lắc đầu cười: “Đáng tiếc, Cường Giả Truyền Kỳ của nhà họ Sầm các anh thay vì cướp đoạt Thiên Hành Cửu Châm của tôi lại chết trong tay một “con kiến” như tôi, đúng là mất nhiều hơn được, đáng tiếc, đúng là đáng tiếc.”

Mọi chuyện trên núi Vụ Ẩn đã được lan truyền ở tỉnh Trung Thiên, mọi người đều biết rằng nhà họ Sầm vì muốn cướp Thiên Hành Cửu Châm của Trần Gia Bảo nên Sầm Giang Hải và Sầm Bân Vĩ đã ra tay với anh. Kết quả là một người chết trong tay Trần Gia Bảo, người còn lại chết dưới lưỡi kiếm của Lưu Ly, nhà họ Sầm đúng là lộ mấy đời.

Tiếng cười của Sầm Khiếu Uy bỗng dừng lại, sát khí của anh ta nổi lên, nói: “Tuổi còn trẻ mà nhanh mồm nhanh miệng gớm, nói linh tinh ít thôi. Nếu anh đã muốn giết tôi thì hãy bắt đầu trận chiến quyết định này đi, tôi sẽ giết chết anh trong thời gian ngắn nhất.”

“Tôi cũng cảm thấy có thể bắt đầu rồi, nhưng anh chờ một lúc trước.” Trần Gia Bảo quay người đi về hướng Vũ Vô Song cùng những người khác, cười với Vũ Nhuận Nguyệt trước, sau đó nói: “Đã nhiều ngày không gặp, cô lại trở nên xinh đẹp hơn rồi.”

Mọi người xung quanh đều sững sờ, vào thời điểm quan trọng như vậy, Trần Gia Bảo còn nghĩ đến chuyện đi tán gái, đúng là… mạnh thật.

Vũ Nhuận Nguyệt đỏ mặt, trợn mắt nói: “Nếu muốn quay lại quá khứ, đợi đến khi anh thắng được Sầm Khiếu Uy rồi nói tiếp.”

“Lời này rất đúng ý của tôi.” Trần Gia Bảo gật đầu, sau đó nói với Ngô Nhược Uyên: “Có thể mượn kiếm trong tay cô không?

Ngô Nhược Uyên hơi do dự, sau đó vẫn đưa Thất Tinh bảo kiếm trong tay qua, nói: “Thanh kiếm này tinh khiết hoàn mỹ, nếu anh thua, làm hoen ố thanh kiếm này, tôi sẽ không tha cho anh.”

“Cảm ơn nhiều, tôi sẽ không thua.” Trần Gia Bảo cầm lấy thanh kiếm, khí thế toàn thân bỗng chốc trở nên dữ tợn, xoay người bước đi.

Vũ Nhuận Nguyệt và Vũ Vô Song rất ngạc nhiên khi thấy Vũ Nhược Uyên cho Trần Gia Bảo mượn thanh kiếm yêu quý của mình, mối quan hệ của cô ta và Trần Gia Bảo trở nên tốt đẹp từ khi nào vậy?

Trần Gia Bảo đã trở lại vị trí ban đầu, cách Sầm Khiếu Uy khoảng năm mét, nói: “Trong trận chiến này, lấy mạng sống của anh và tôi, cộng thêm Thiên Hành Cửu Châm ra cá cược. Nếu tôi thắng, không chỉ anh phải chết, nửa sau của Thiên Hành Cửu Châm cũng phải thuộc về tôi, vừa hay hoàn chỉnh với nửa đầu Thiên Hành Cửu Châm của tôi!”

Ngay khi câu nói này phát ra, mọi người xung quanh đều náo loạn, nhà họ Sầm đúng là có nửa phần sau của Thiên Hành Cửu Châm, chẳng trách nhà họ Sầm, một gia tộc văn võ song toàn, cũng muốn giật lấy Thiên Hành Cửu Châm của Trần Gia Bảo.

Vũ Vô Song và Phương Liên Uất càng kinh ngạc hơn, hóa ra nhà họ Sầm cũng có Thiên Hành Cửu Châm, nhiều năm như vậy mà họ lại không biết, nhà họ Sầm đúng là giấu rất kỹ!

Ngay sau đó, họ liên tưởng đến một vấn đề, Trần Gia Bảo chỉ có nửa đầu của Thiên Hành Cửu Châm mà y thuật của anh đã đủ để nghiền nát toàn bộ võ giả, vậy thì bản hoàn chỉnh của Thiên Hành Cửu Châm còn thần kỳ đến mức nào?

Là người trong nghề y, Vũ Vô Song và Phương Liên Uất đều động tâm và bị cuốn hút.

Ở giữa, ánh mắt Sầm Khiếu Uy lóe lên vẻ kinh ngạc: “Làm sao anh biết nhà họ Sầm có phần sau của Thiên Hành Cửu Châm?”

Câu hỏi của anh ta tương đương với việc thừa nhận những lời của Trần Gia Bảo, tất cả mọi người đều trở nên náo động.

“Tôi có nguồn tin của riêng mình, nó có thể đảm bảo tính xác thực.” Trần Gia Bảo tự tin nói.

Biểu cảm trên mặt Sầm Khiếu Uy thay đổi, chuyện có nửa sau của Thiên Hành Cửu Châm, có thể nói là một trong những bí mật hàng đầu của nhà họ Sầm. Thật đáng tiếc là nội dung nửa sau của Thiên Hành Cửu Châm được bám sát theo nửa đầu. Nhà họ Sầm thiếu nửa đầu quyển khiến nhiều nội dung nửa sau của cuốn sách trở nên vô cùng khó hiểu, căn bản không có cách để tu luyện theo, cũng giống như việc có cả núi vàng bạc nhưng lại không thể sử dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.