Chương 2117
Trần Gia Bảo đầu tiên là khóe mắt dư quang liếc nhìn Akemi Kawamoto một cái, ý niệm chết chóc lại xuất hiện!
Ngay sau đó, anh một cước đạp vào ngực Sầm Khiếu Uy, đá Sầm Khiếu Uy ngã xuống đất, thuận thế rút kiếm ra.
Sầm Khiếu Uy ngã xuống đất, máu tươi trên ngực văng tung tóe, hỗn hợp bùn đất dính vào quần áo, có vẻ như vô cùng chật vật, đã không còn lực đánh một trận, càng không có uy phong như ngày trước làm mạch chính của nhà họ Sầm.
Cổ tay Trần Gia Bảo hơi run lên, vứt bỏ huyết châu trên Thất Tinh bảo kiếm, ngay sau đó, anh giơ tay lên, kiếm quang lóe ra, đâm về phía cổ Sầm Khiếu Uy.
“Tặc tử dừng tay lại!”
Sầm Kính Cung bừng bừng giận dữ, rốt cuộc cũng ngồi không yên, cùng đám người Xà Dược Quang, Tả Chí Bảo đồng loạt ra tay, cùng nhau đánh về phía Trần Gia Bảo.
Năm người này đều là cường giả cảnh giới “truyền kỳ”, nhất là Sầm Kính Cung, tu vi đã đến Truyền Kỳ Trung Kỳ chỉ yếu hơn Sầm Khiếu Uy một bật, hiện tại năm người này cùng ra tay, uy lực không phải là nhỏ.
Nhất thời, một cỗ lực đạo khổng lồ tựa như rừng cao biển lớn hướng về phía Trần Gia Bảo.
Mọi người xung quanh thần sắc quái dị, mẹ kiếp, đã có một Akemi Kawamoto đi đánh lén còn chưa đủ, nhiều cường giả “truyền kỳ” như vậy cũng nhúng tay quyết chiến, nhà họ Sầm cũng quá vô sỉ rồi đó chứ?
Trần Gia Bảo sắc mặt khẽ biến đổi, đối mặt với nội kình khổng lồ như vậy, cho dù anh kiên trì giết Sầm Khiếu Uy, bản thân cũng sẽ bị trọng thương.
Hầu như không chút do dự nào, Trần Gia Bảo lập tức vứt bỏ ý niệm chém chết Sầm Khiếu Uy, phóng người nhảy về phía bên cạnh, rơi xuống bên cạnh một gốc cây phong cách đó năm mét, né tránh vây công năm người này.
Đột nhiên, trong lòng Trần Gia Bảo chợt cảnh giác, lập tức thi triển Trảm Nhân Kiếm vung ra ở phía sau bên phải.
“Bang” một tiếng, đao kiếm giao nhau, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, một thanh kiếm samurai tản ra hàn quang lẫm lẫm bị Trảm Nhân Kiếm ngăn cản, rõ ràng là do Akemi Kawamoto nhân cơ hội lần thứ hai ra tay đánh lén.
Anh ta một kích không trung, lập tức lui về phía sau, thân hình như quỷ mị vậy.
Trần Gia Bảo cũng không tiến lên truy kích, phần lớn lực chú ý đều đặt trên người đám người Sầm Kính Cung.
Chỉ thấy Sầm Kính Cung đã phóng người nhảy tới trước mặt Sầm Khiếu Uy, ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra thương thế của Sầm Khiếu Uy, chỉ thấy ngực Sầm Khiếu Uy chảy máu như tiêm, người đã hôn mê, rõ ràng bị thương vô cùng nghiêm trọng, nếu không kịp thời trị liệu, nói không chừng sẽ có nguy hại về tính mạng.
Thần sắc của Sầm Kính Cung ngưng trọng, lập tức vươn ngón tay ra điểm vài cái trước ngực Sầm Khiếu Uy, trước tiên cầm máu cho Sầm Khiếu Uy rồi nói sau, lại lấy ra một cái bình sứ từ trong túi, đổ ra hai viên đan dược, trực tiếp cho Sầm Khiếu Uy ăn.
Đám người Xà Dược Quang nhao nhao đứng ở phía sau Sầm Kính Cung, hiện tại Sầm Khiếu Uy bị thương hôn mê, bọn họ chắc sẽ coi Sầm Kính Cung làm trung tâm.
“Hi, nhà họ Sầm các người nhiều người nhúng tay quyết chiến, cũng không sợ trở thành trò cười của giới võ thuật hay sao?”
Đột nhiên, giọng nói của Trần Gia Bảo vang lên, châm chọc.
Sầm Kính Cung đứng dậy, sắc mặt âm trầm thập phần đáng sợ: “Chê cười? Toàn bộ tỉnh Trung Thiên này, ai dám chê cười cho nhà họ Sầm sao?”
Anh ta nhìn quanh một vòng, ngoại trừ nhà họ Vũ và nhà họ Phương ra, phàm là người bị anh ta nhìn thấy, liền sẽ cúi đầu, không dám nhìn anh ta, mặc dù bọn họ cũng cho rằng nhà họ Sầm vô sỉ, nhưng trước thực lực cường đại của nhà họ Sầm, bọn họ cũng không dám biểu hiện ra ngoài.