Chương 2150
Chỉ thấy Trần Gia Bảo nhìn Thu Vũ Liên sau khi đã an toàn thì anh thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo anh nghiêm nghị hét lên: “Chút thủ đoạn này mà muốn giết Trần Gia Bảo tôi ư, đúng là mơ mộng hão huyền!”
Anh không định bỏ chạy, rõ ràng mục tiêu của đám người mặc áo đen này là anh. Cộng thêm tầm nhìn bao quát trên ngọn núi, mặc kệ anh chạy chỗ nào, đạn tên lửa vẫn sẽ đi tới đó, hơn nữa còn liên luỵ những người vô tội xung quanh.
Đương nhiên, nếu là lúc bình thường, Trần Gia Bảo tuyệt đối sẽ ưu tiên bảo vệ tính mạng của mình trước. Nhưng Lưu Ly còn ở đây, nếu để cô ấy thấy anh tiến lên cứu người khác thì ấn tượng của anh trong lòng cô ấy chắc sẽ tăng mạnh và còn giành được cảm tình của cô ấy.
Có thể nói, anh dùng tính mạng của mình để tán gái!
Chỉ thấy Trần Gia Bảo cầm kiếm giơ lên, khoảng 10 đạo kiếm khí bắn ra không trung, và chạm phải làn đạn tên lửa đầu tiên, tạo tiếng nổ “ầm ầm.”
Nhưng đám người áo đen đứng ở đỉnh núi không ngừng bắn, đạn tên lửa hết làn này tới làn khác, chi chít, sao có thể chặn hết được đây?
Đương nhiên, cũng vì Trần Gia Bảo bị thương nặng, thực lực phát huy chỉ bằng 7 8 phần so với bình thường. Nếu ở phong độ đỉnh cao, cho dù khó mà cắt hết toàn bộ ống tên lửa này cũng có thể thu hẹp phạm vi đạn tên lửa bao phủ.
Đám người còn lại còn chưa kịp chạy thoát dần dần nảy sinh tuyệt vọng!
Khoé miệng của Sầm Khiếu Uy giương lên nụ cười lạnh lùng, thậm chí còn thấy sảng khoái. Nhà họ Sầm thua rồi, nếu anh ta có thể chết chung với Trần Gia Bảo, như vậy cũng đáng lắm!
Giây phút nguy cấp, Lưu Ly đạp chân xuống đất, nhảy lên chỗ đất cao, “cheng”, cô ấy bỗng dưng rút kiếm Hàn Sương ra.
Vũ Vô Song và Phương Liên Uất ngơ ngác nhìn nhau: “Lẽ nào cô ấy muốn lấy thân chống đạn tên lửa sao?”
Vừa dứt lời, Lưu Ly cầm chuôi kiếm và vung thanh kiếm khổng lồ, giống như cắt dưa và rau, cắt hai làn đạn tên lửa ra làm hai, một loạt tiếng nổ “ầm ầm” nổ ra trong không trung.
Khí lực mạnh mẽ va vào nhau, tiếng gào thét bên tai mọi người, xém chút nữa không mở mắt nổi, họ tăng tốc bỏ chạy.
Lưu Ly bắt đầu rơi xuống từ từ, trong lòng suy nghĩ, dưới sự lôi kéo của luồng khí, kiếm Hàn Sương bay khỏi tay, xông thẳng làn mưa đạn tên lửa thật tỉ mỉ, trực tiếp bay thẳng tới đỉnh núi.
Sau khi lướt qua một vòng cung phạm vi lớn trong không trung, bỗng chốc chém đứt đầu mười mấy tên áo đen, kiếm Hàn Sương lại tự động bay về tay của Lưu Ly.
Còn lại chưa tới 10 tên áo đen thì ngày càng điên cuồng, không những không rút lui mà còn đổi họng súng, họ không sợ chết mà điên cuồng bắn về phía của Lưu Ly.
Tạm thời Lưu Ly không có kiếm trong tay, quát nhẹ, hai tay kết thành “Minh Vương Ấn bất động”, một đạo Phật quang xuyên thấu màu vàng bao la phát ra tạo thành bức màn màu vàng trước mặt.
Một lúc sau, hàng chục đạn tên lửa bắn vào bức màn ánh sáng màu vàng, tạo ra tiếng nổ “ầm ầm.”
Phật quang màu vàng đã chặn lại, nhưng dù gì Lưu Ly cũng là con người bình thường, đối đầu với làn đạn tên lửa nhiều vậy, vẻ mặt đỏ ửng, giọng hậm hực, một vệt máu chảy xuống chiếc cằm trắng nõn.
Vẻ mặt của đám người Thu Vũ Liên thay đổi!
Thấy Lưu Ly khó mà chịu được làn đạn tên lửa bắn ra, không ngừng trượt xuống. Trần Gia Bảo nhảy cao lên bên cạnh Lưu Ly, một tay ôm lấy cô ấy vào lòng, thi triển lực xung kích của Vô Cực Quyền để kèo Lưu Ly dịch về phía mình.
Lực xung kích quá mạnh, vết thương trên người của Trần Gia Bảo khó mà chịu được, cổ họng rung lên, nôn ra một ngụm máu tươi, nhưng mắt anh kiên quyết không khuất phục, anh hắng giọng, triển khai Trảm Nhân Kiếm để cắt thanh kiếm lớn màu đỏ, cắt vô số làn đạn tên lửa khác từ trên tập kích xuống.