Cực Phẩm Thần Y

Chương 2176



Chương 2176

Furuta Hiroshi sắc mặt cũng có chút thay đổi, ván này, e rằng anh ta thật sự sẽ thua.

“170 tỷ lớn đến mức thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong sòng bạc, ngay cả quản lý cao nhất của sòng bạc cũng phải hoảng hốt, đột nhiên có rất nhiều người vây quanh bàn đánh bạc.

Dưới ánh mắt theo dõi của mọi người, Vũ Nhược Uyên lại ngồi bên cạnh Trần Gia Bảo, chỉ nghe thấy Trần Gia Bảo cười nói: “Đánh cược một lượt 170 tỷ, cô đúng là vung tay quá trán.”

Vũ Nhược Uyên dửng dưng nói: “Đây là toàn bộ số tiền tiêu vặt mà tôi dành dụm được trong nhiều năm, còn có số tiền mà nhà họ Vũ đưa cho tôi trước khi tôi đến, tôi đã cược hết. Nếu thua, tôi cam đoan, cả đời này anh không xong với tôi.”

“Ha, vậy cô cứ chờ phát tài đi.” Trần Gia Bảo tự tin cười, quay sang cô hồ lỳ xinh đẹp nói: “Hai con một, một con ba, năm điểm, nhỏ, cô có thể mở cốc.”

Vẻ ngạc nhiên lóe lên trong mắt cô hồ lỳ xinh đẹp, rồi mở cốc xúc xắc, đúng như những gì Trần Gia Bảo nói, con một, một con ba, tổng cộng năm điểm, liền tuyên bố: ” Hai con một, một con ba, năm điểm.”

Furuta Hiroshi sắc mặt hơi thay đổi, vậy mà Trần Gia Bảo đoán trúng, xem ra Trần Gia Bảo cũng là một cao thủ đánh bạc!

Mọi người cảm thán, kéo theo đó là tiếng kêu than dậy trời.

“Chết tiệt, năm điểm, đúng là năm điểm, mẹ nó, tôi cược tất cả 700 triệu đều thành công cốc rồi.”

“700 triệu của ông đã là gì, tôi cược những 1 tỷ 750 triệu, lần này lỗ to rồi.”

“Tôi còn nghĩ rằng lần này thắng chắc. Chết tiệt, gì mà cao thủ cờ bạc, tất cả đều là nói hươu nói vượn!” Furuta Hiroshi vẻ mặt khó coi như ăn phải ruồi.

Vũ Nhược Uyên mỉm cười vui mừng, nhảy lên như một đứa trẻ: “Thắng rồi thắng rồi, thật sự thắng rồi, nhanh trả tiền, nhanh lên.”

“Cô chờ một chút.” Cô hồ lỳ xinh đẹp sắc mặt cũng hơi xấu, xúc xắc chỉ cược lớn và nhỏ, tỷ lệ cược là 1 ăn 1. Tức là sòng bạc thua Vũ Nhược Uyên toàn bộ 170 tỷ, đó là đã là một số tiền rất lớn.

Ngay sau đó, một người phục vụ bương đến với một thẻ đánh bài, không hơn không kém, chính xác là 170 tỷ, tất cả được đặt trước Vũ Nhược Uyên.

Vũ Nhược Uyên càng vui mừng cười tươi như hoa.

Trần Gia Bảo nhấp một ngụm rượu, nhàn nhạt nói: “Tôi đã nói, cô chắc chắn sẽ vui mừng với lựa chọn của mình, thế nào, hiện tại đã tin chưa?” “Không tồi, xem ra anh vẫn có chút tài.”

Vũ Nhược Uyên từ trong đống thẻ đánh bài nhặt ra một thẻ bài giá 3 triệu 500 ném tới trước mặt Trần Gia Bảo, kiêu ngạo nói: “Đây, cô đây thưởng cho anh, nhận lấy rồi cảm ơn đi. ”

Hiếm khi cô ta tâm trạng tốt còn nói đùa với Trần Gia Bảo.

“Số tiền này cô để dành làm của hồi môn đi. Nếu không tích nhiều tiền, cẩn thận sau này không gả đi được.” Trần Phi Ngọc cười lớn, khí khái hào phóng, không coi ai ra gì.

“Cô đây tâm trạng tốt, không nói với anh, nhanh đánh tiếp đi, còn một ván cuối cùng. Cô đây còn muốn nhân cơ hội để thắng được nhiều tiền hơn, trở về cho bọn họ rửa mắt mà nhìn.”

Vũ Nhược Uyên trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.

“Vậy thì tiếp tục việc chính thôi.” Trần Gia Bảo nói với Furuta Hiroshi: “Bắt đầu thôi, còn một ván cuối cùng. Tôi sẽ cho các anh biết khiêu khích tôi là việc ngu ngốc đến mức nào.”

“Đừng tưởng rằng thắng một ván là giỏi, tôi mới là người cười cuối cùng.” Furuta Hiroshi khịt mũi, nháy mắt với cô hồ lỳ xinh đẹp, rồi nói: “Bắt đầu thôi.

Người đẹp gật đầu, lắc chiếc cốc xúc xắc, tạo ra một âm thanh “rào rào.” Trần Gia Bảo khẽ ho, và một làn sóng âm thanh vô hình lại truyền vào tai Furuta Hiroshi.

Ngay lập tực trong đầu Furuta Hiroshi vang lên tiếng “ong ong.”

Sau khi người đẹp đặt cốc xúc xắc xuống, Furuta Hiroshi mới phản ứng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.