Cực Phẩm Thần Y

Chương 2188



Chương 2188

Trần Gia Bảo đảo mắt: “Thôi bỏ đi, tôi cũng lười nói chuyện với các người. Trong vòng năm phút, tôi muốn 90 triệu đô nằm trước mặt tôi.”

“Vâng vâng vâng.” Cao Bân Hy gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Ngài vui lòng đợi một chút, 90 triệu đô đó tôi lập tức đem ra cho ngài liền.”

Nói xong, Cao Bân Hy vội vàng vẫy vẫy tay bảo mấy người áo đen né ra, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về văn phòng giám đốc.

Là người phụ trách sòng bạc, Cao Bân Hy hiểu rất rõ nếu lấy ra số tiền 90 triệu đô này coi như sòng bạc lỗ nặng. Cao Bân Hy sẽ phải chịu sự trách mắng của ông chủ lớn phía sau. Thế nhưng so với cái mạng nhỏ này của anh ta, mấy lời chửi mắng có đáng là gì.

Huống hồ, Cao Bân Hy cũng tin rằng, đối phương là người có thể giết chết Tông Sư Cường Giả vô địch một thời như vậy, cho dù là ông chủ lớn không muốn, cũng sẽ phải ngoan ngoãn mà xuất tiền ra thôi.

Người đẹp chia bài phải ở lại một mình, không có Cao Bân Hy che chở, trong lòng cô càng lúc càng căng thẳng sợ hãi. Cũng may Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên cũng chỉ ngồi yên đó mà không làm khó gì cô mới thấy đỡ lo một chút. Cô vội vàng bưng trà ngon lên cho Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên.

Chưa đến ba phút, Cao Bân Hy vội vội vàng vàng trở lại, kính cẩn cúi cầu dâng lên trước mặt Trần Gia Bảo một tờ chi phiếu: “Thưa ngài Gia Bảo, đây là chi phí 90 triệu đô. Ngài có thể đến ngân hàng rút tiền bất cứ lúc nào.”

Lúc đầu Trần Gia Bảo có xưng tên, nên Cao Bân Hy lúc này cứ luôn miệng gọi “Ngài Gia Bảo.”

Trần Gia Bảo vẻ mặt chơi đùa, cũng không vươn tay nhận lấy mà hất mặt về phía Vũ Nhược Uyên.

Cao Bân Hy nhanh chóng hiểu ý, vội đưa chi phiếu sang cho Vũ Nhược Uyên, cười hùa theo nói: “Đây là tiền thắng cược của cô, xin cô vui lòng nhận cho.”

Vũ Nhược Uyên lạnh lùng ừ một tiếng rồi cầm lấy tờ chi phiếu, dù trong lòng thì đã như nở hoa rồi. Cô chỉ tay lên đống xèng trị giá 15 triệu đô trên bàn cược nói: “Đống xèng này cũng đổi thành chi phiếu cho tôi. Lúc nãy xem như anh đã dùng mất ba phút, bây giờ anh còn thời gian hai phút. Nếu lố một giây, tôi sẽ cho đầu anh rơi xuống đất.”

Cao Bân Hy nghệt mặt như tên ngốc, không … không phải chứ. Thời gian năm phút đó không phải chỉ để lấy chi 90 triệu đô thôi sao, sao lại tính thêm cả 15 triệu đô này nữa?

“Anh còn một phút 50 giây.” Vũ Nhược Uyên lạnh lùng nói: “Nếu anh cứ tiếp tục lãng phí thời gian như vậy, thì tôi cũng không ý kiến.”

Cao Bân Hy đột nhiên phản ứng dữ dội, còn chưa kịp trả lời “Vâng.” với Vũ Nhược Uyên, anh ta đã vội vàng chạy về phòng làm việc, như thể đang chạy đua với thần chết!

Trần Gia Bảo hớp miếng trà lắc đầu cười: “Cô cũng thật là xấu tính!”

Vũ Nhược Uyên đảo mắt: “Bọn này muốn quỵt tiền của Vũ Nhược Uyên tôi, tôi đã không giết anh ta xem như là rộng lòng từ bi lắm rồi. Lại còn không nói thêm vài câu ác ý với anh ta thì không phải tác phong làm việc của Vũ Nhược Uyên tôi.”

Người đẹp chia bài nghe thấy mà đơ cả người. Cô gái này xinh đẹp hơn cô rất nhiều, mà mở miệng ra đều nói đến chém chém giết giết. Dường như trong mắt cô ta chuyện giết chóc cũng bình thường như chuyện ăn cơm uống nước. Thật quá đáng sợ!

Khi giới hạn thời gian 2 phút sắp hết, Cao Bân Hy cuối cùng cũng hộc tốc chạy về, trong tay cầm một tờ chi phiếu. Anh ta thở hổn hển nói: “Đây… đây là chi phiếu 15 triệu đô… xin… xin cô… vui lòng nhận cho.”

Vũ Nhược Uyên cầm chi phiếu lên xem. Con số trong chi phiếu với nhiều số 0 như vậy khiến tâm trạng cô vô cùng hưng phấn. Tuy nhiên trước mặt bọn người Cao Bân Hy cô vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo: “Anh cũng may mắn đấy, mạng anh giữ được rồi.”

Cao Bân Hy cuối cùng cũng có thể thở phào, mồ hôi lạnh trên trán còn chưa kịp quệt mà cúi đầu ngay: “Vâng vâng! Cảm tạ hai vị tấm lòng rộng lượng, sau này nếu có thời gian rảnh mời hai vị tiếp tục…”

Chưa kịp nói chữ “đến”, anh ta đột nhiên im bặt lại, muốn tự tát vào mặt mình một cái. Hai tên ôn thần này, sau này nếu thật sự “tiếp tục đến chơi”, e rằng anh ta không có chỗ mà đứng khóc nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.