Cực Phẩm Thần Y

Chương 228



Chương 228

Trần Gia Bảo không những không tức giận, trái lại còn cười với cô ta một cái, làm lòng cô ta vừa cảm động lại vừa thấy ngọt ngào.

Chuyện này cũng không phải do Tô Xuân Lan ghét nghèo yêu giàu, chẳng qua là bà ta đã làm người từng trải, biết rõ hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Nếu như không có cơ sở vật chất, cuộc hôn nhân kia cũng chẳng khác nào lâu đài trên không đẹp đẽ nhưng dùng không được. Lúc ấy Liễu Ngọc Anh cũng chỉ có thể theo Trần Gia Bảo chịu khổ mà thôi.

Tô Xuân Lan là một người mẹ, đương nhiên bà ta rất hy vọng con gái của chính mình sau này có thể sống thật hạnh phúc.

“Dì à, cháu xin phép đi ra ngoài một chút. Dì và Ngọc Anh cứ tâm sự với nhau đi ạ.” Trần Gia Bảo cười thần bí, tùy tiện tìm cái cớ liền đẩy cửa ra đi ra ngoài, đi tới phía sau hành lang, lấy di động ra bấm gọi một dãy số.

Bên trong phòng bệnh, Trần Gia Bảo vừa rời đi, Liễu Ngọc Anh lâp tức oán giận nói: “Mẹ, Gia Bảo nhà người ta thật vất vả mới đến thăm người được một lần, sao thái độ của mẹ lại lạnh nhạt thế chứ?”

Tô Xuân Lan hừ lạnh một tiếng nói: “Con còn không biết ngại mà nói mẹ? Mẹ hỏi con, ngày hôm trước con đã đi xem mắt với Nguyễn Khiêm rồi, tình hình thế nào?”

Liễu Ngọc Anh quệt miệng nói: “Con không thích anh ta, không có cảm giác gì với anh ta hết.”

Tô Xuân Lan tức giận không thèm tranh cãi nói: “Mẹ đã nói với con rồi, mẹ của Nguyễn Khiêm và mẹ là bạn tốt của nhau. Đứa nhỏ Nguyễn Khiêm này coi như cũng là mẹ nhìn lớn lên, nhân phẩm tuyệt đối không nói đến, chỉ riêng chuyện biết gốc biết rễ, so với một đứa mồ côi như Trần Gia Bảo chắc chắn ăn đứt chứ? Hơn nữa Nguyễn Khiêm từng đi du học nước ngoài, bằng cấp kinh nghiệm đều có, chắc chắn phải hơn hẳn mười cậu Trần Gia Bảo này con nói đúng không? Mặt khác, Nguyễn Khiêm còn trẻ như vậy, đã là tổng giám sáng tạo của Trung tâm Thương mại Hòa Bình, sau đó lại được kỳ tài giới kinh doanh Hàn Đông Y hun đúc, thành tựu chắc chắn không thể đo lường, so với công việc của Trần Gia Bảo chi có mạnh càng thêm mạnh, đúng không? À đúng rồi, Trần Gia Bảo làm công việc gì thế, ban nãy mẹ cũng quên hỏi, có điều không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là đi làm thuê cho người khác.”

Lúc mới bắt đầu Liễu Ngọc Anh đã nghe ra được mẹ mình đang hạ thấp năng lực của Trần Gia Bảo, trong lòng còn rất tức giận, thế nhưng lúc nghe được mấy lời cuối cùng của bà, vẫn không nhịn được phải bật cười.

“Con thật là, cái đứa nhỏ này, mẹ đang nói chính sự với con đấy, con cười cái gì mà cười?” Tô Xuân Lan rất không vui.

Liễu Ngọc Anh vừa ôm bụng cười to, vừa nói với mẹ mình: “Mẹ. . . Mẹ có biết, Gia Bảo cũng làm ở trung tâm thương mại Hòa Bình không?”

Tô Xuân Lan kinh ngạc nói: “Trần Gia Bảo cũng làm ở trung tâm thương mại Hòa Bình không? Xem ra là mẹ coi khinh nó rồi. Có điều Nguyễn Khiêm là tổng giám đốc sáng tạo ở trung tâm thương mại Hòa Bình, chắc chắn giỏi giang hơn so với một công nhân nhỏ nhoi, bình thường như Trần Gia Bảo nhiều.”

Vất vả lắm Liễu Ngọc Anh mới ngưng cười được nói với mẹ mình rằng: “Mẹ ạ, chắc mẹ không biết chứ, Gia Bảo cũng không phải công nhân viên bình thường, mà là tổng giám đốc cố vấn đó ạ.”

“Cái gì?” Tô Xuân Lan khiếp sợ không thôi, nói: “Trần Gia Bảo là tổng giám đốc cố vấn ở trung tâm thương mại Hòa Bình? Vậy nó và Nguyễn Khiêm là tổng giám đốc sáng tạo so ra chẳng phải là chức vụ tương đương sao?”

Liễu Ngọc Anh lắc đầu một cái, Tô Xuân Lan thở phào nhẹ nhõm, nói rằng: “Mẹ biết mà, một đứa là tổng giám đốc, một đứa chỉ là cố vấn, đương nhiên Trần Gia Bảo không thể sánh được với Nguyễn Khiêm.”

Liễu Ngọc Anh che miệng khẽ cười nói: “Mẹ, địa vị của Gia Bảo ở công ty so với Nguyễn Khiêm cao hơn rất nhiều. Hơn nữa có lẽ mẹ còn chưa biết, trước đó Nguyễn Khiêm đã bị đuổi việc rồi, nguyên nhân là bởi vì anh ta đắc tội với Gia Bảo, tổng giám đốc Hàn gọi một cú điện thoại đến, lập tức đuổi việc Nguyễn Khiêm, thật là đơn giản làm sao.”

Sau khi Liễu Ngọc Anh nói xong hơi ngẩng đầu lên, trong lòng tràn ngập tự hào.

Tô Xuân Lan khiếp sợ há to miệng: “Nguyễn Khiêm bị đuổi việc rồi sao? Trời ạ, thì ra Trần Gia Bảo lại lợi hại như vậy, ngay cả sáng tạo tổng giám cũng nói đuổi là đuổi được. Nhưng mà, Trần Gia Bảo còn trẻ như thế, thậm chí ngay cả bằng cấp đại học còn không có, làm sao nó lại xin được vào đó?”

Trong lòng Liễu Ngọc Anh cũng nghi hoặc, lần dầu tiên cô ta thấy Trần Gia Bảo, chính là lúc Trần Gia Bảo còn là một thằng nhóc người rừng mới vừa từ trên núi xuống, thậm chí ngay cả quần áo trên người cũng đã rách nát tả tơi. Cô ta nào có biết không bao lâu sau, Trần Gia Bảo đã xoay người ngoắt một cái 180 độ hoa lệ, trở thành tổng giám đốc cố vấn ở trung tâm thương mại Hòa Bình.

Nàng thở dài, nói rằng: “Có một vài người trời sinh chính là như vậy, nhất định phải đứng chính giữa cảnh mạnh vì gạo, bạo vì tiền, bất kể đi tới nơi nào cũng có thể nhanh chóng làm ra thành tựu khiến người khác trố mắt ngoác mồm trong thời gian rất ngắn. Con có linh cảm, Gia Bảo chính là người như vậy.”

Tô Xuân Lan vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc vui mừng. Sau đó bà ta lại nghĩ tới ban nãy chính mình đối với xử với Trần Gia Bảo lạnh nhạt như vậy, trong lòng chợt có chút hối hận.

“Trần Gia Bảo sẽ không phải là vì tức giận bỏ đi luôn rồi chứ? Ngọc Anh vất vả lắm mới tìm được một người bạn trai ưu tú như thế, chẳng may vì lần nói chuyện này mà chạy mất, người làm mẹ này thật là không có mặt mũi đối mặt Ngọc Anh.”

Bên trong phòng bệnh, hai mẹ con Liễu Ngọc Anh vẫn tiếp tục hàn huyên mấy chuyện xung quanh Trần Gia Bảo thêm một lúc. Đột nhiên, Liễu Ngọc Anh phát hiện, hiểu biết của cô ta đối với Trần Gia Bảo vậy mà lại ít đến mức đáng thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.