Trần Gia Bảo nói tới chỗ này, mặc dù nhìn như không câu nệ, nhưng thực có mấy phần bất đắc dĩ, tất cả mưu kế trước mặt vị cường giả này đều vô dụng.
Đạm Đài Thái Vũ há hốc mồm, phát hiện Trần Gia Bảo nói như vậy, bất đắc dĩ thở dài, nói: "Vậy chỉ có thể đi từng bước một"
"Hừ" Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, nói: "Yên tâm đi, hai ta liên thủ, dù không phải đối thủ của thiên mệnh âm dương sư, ít nhất cũng có thể giữ được tính mạng, nếu may mắn, nói không chừng còn có thể đoạt lại ngọc tỷ truyền quốc"
Bị tinh thần lạc quan Trân Gia Bảo ảnh hưởng, Đạm Đài Thái Vũ cũng xuất hiện nụ cười, gật đầu một cái.
Lúc hai người nói chuyện, ở bên khác của boong thuyền, mấy tên nam nữ cũng đang tụm lại, chỉ chõ Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ chõ, dĩ nhiên, bọn họ nói là tiếng Nhật Bản.
"Mấy người thấy không, người đàn bà kia đẹp hơn với các minh tinh nhiều, Nhật Bản có người xinh đẹp như vậy, mà tôi không biết” Một chàng trai trẻ tuổi chỉ Đạm Đài Thái Vũ, trong giọng nói tràn đầy khen ngợi.
Anh ta là Trường Dã Khoan Nhẫn, là con nhà giàu ở Nhật Bản, mặc dù tướng mạo vậy, tướng mạo bình thường, lại mặc đồ hiệu, mới có chút khí chất, xem ra "Người đẹp vì lụa" những lời này quả nhiên không sai.
Bên cạnh còn có người tướng mạo ưu nhìn, người đẹp chân dài này đang dựa vào anh ta, nghe vậy có chút bất mãn, làm nũng nói: "Trường Dã Khoan Nhẫn, anh không thấy người ta đã là hoa có chủ sao, anh nên cẩn thận đi." Trường Dã Khoan Nhẫn nhìn người đẹp bên cạnh mình, so sánh với khí chất cao quý của Đạm Đài Thái Vũ, phát ngán người đàn bà dung tục này, cũng cảm thấy hứng thú với Đạm Đài Thái Vũ, cười nói: "Hoa có chủ thì như thế nào? Đàn bà mà Trường Dã Khoan Nhẫn này hứng thú, chưa từng thất bại bao giờ, xem tôi đây, mời cô gái đẹp kia tới uống rượu với mọi người”
Mấy lên đàn ông bên cạnh đứng lên phụ hoạ.
"Đi nhanh đi nhanh, người xinh đẹp như vậy, cả đời cũng khó gặp được một lần, Trường Dã Khoan Nhẫn mời qua đây, để ta mời uống mấy ly”
"Không sai, vừa nghĩ tới có người đjep vậy tới uống rượu cùng, tôi đã nóng cả người, không chịu được rồi." Trường Dã Khoan Nhẫn đắc ý cười hai tiếng, bước đến chỗ Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ.
Trường Dã Khoan Nhãn đi tới trước mặt Trần Gia Bảo và Đạm Đài Vũ Thái, quan sát gần, chỉ thấy dung nhan tuyệt thế của Đạm Đài Vũ Thái, nhịn không được "lẩm bẩm" một tiếng rồi nuốt nước bọt.
Sau đó, anh ta mỉm cười với sự tự công nhận của mình, nói: "Cô gái xinh đẹp này, bạn cũng đã đi du lịch đến Đảo Hải Ninh?"
Anh ta nói đều là tiếng Nhật Bản, bất kể là Trần Gia Bảo. hay Đạm Đài Vũ Thái đều nghe không hiểu.
Khóe mắt Đạm Đài Vũ Thái liếc mắt nhìn Trường Dã Khoan Nhẫn một cái, liền thu hồi ánh mắt, nếu nghe không hiểu, hơn nữa còn là một người bình thường, liền đến hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ.
Trân Gia Bảo nhàn nhã dựa vào ghế dài uống nước trái cây, tự mình nói: "Nói tiếng Việt Nam, nếu như ông không biết tiếng Việt Nam, vậy mời ông rời đi”
"Tiếng Việt Nam?" Trường Dã Khoan Nhẫn sửng sốt, dùng tiếng Việt Nam hỏi: "Các người là người Việt Nam?"
Lúc trước anh ta từng ở Việt Nam lưu lại học, cho nên đúng lúc hiểu tiếng Việt Nam.
"Không sai, đích thật là người Việt Nam”" Trần Gia Bảo gật gật đầu, thản nhiên nói: "Ông có chuyện gì không?”