Cực Phẩm Thần Y

Chương 2384



Trần Gia Bảo từ trên ghế dài đứng lên, lắc đầu cười nói: "Muốn tán gái liền trực tiếp nói, dưới vỏ bọc "dám làm việc nghĩa, muốn thông qua để giãm đạp tôi, để thể hiện lợi hại của người khác, quả thực là làm tôi buồn nôn. Đáng tiếc, có một số người anh không thể đắc tội được, anh vẫn còn nên đi qua một bên để hóng mát đi, không đến để làm phiền tôi phơi ánh nắng mặt trời." Hữu Hạ Chân Nam nhíu mày nói: "Như thế nào, anh dám xé rách da mặt tôi, tôi chính là thuyền trưởng của chiếc du thuyền này, trên thuyền rất nhiều bảo vệ đều nghe lời chỉ huy của tôi "Thật sự là ồn ào” Trần Gia Bảo không đợi Hữu Hạ Chân Nam nói xong, đã một tay nắm lấy cổ áo anh ta, một tay giơ anh ta lên, cất bước đi về phía tận cùng boong tàu. "Anh... Anh muốn làm gì, mau buông tôi xuống..." Hữu Hạ Chân Nam sợ tới mức sắc mặt biến đổi, một tay có thể nâng anh ta lên, đây là có sức mạnh kì lạ như thế nào? Người Việt Nam tính cách "hèn nhát” này lại lợi hại như vậy?

Mắt thấy đã sắp đi đến cuối boong tàu, lại tiến về phía trước, chính là biển cả vô tận.

Hữu Hạ Chân Nam hoảng hốt, vội vàng lấy khẩu súng lục ra nhắm vào Trần Gia Bảo, hô to: "Mau buông tôi xuống, bằng không tôi sẽ nổ súng."

Mọi người trên boong tàu nhìn thấy cảnh này, nhao nhao hoảng sợ, thậm chí không ít phụ nữ đã thét chói tai.  

Trần Gia Bảo ra tay giống như tia chớp, Hữu Hạ Chân Nam chỉ thấy hoa mắt, khẩu súng lục đã bị Trần Gia Bảo. cướp đi, ngược lại bị Trần Gia Bảo dùng súng chĩa vào. anh ta.

Đồng tử Hữu Hạ Chân Nam co. rút lại, thần sắc tràn đây sợ hãi nông đậm, sợ tới mức ngay cả phản kháng cũng quên mất.

Bên kia, Trường Dã Khoan Nhẫn lúc trước bị Hữu Hạ Chân Nam dọa trở về nhìn thấy một màn này, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mẹ kiếp, chẳng những một tay liền giơ một người đàn ông trưởng thành lên, hơn nữa còn tay

không đoạt lại súng, thậm chí ngay cả cướp như thế nào cũng không thấy rõ, tên này lại lợi hại như vậy?

"Ban đầu còn tưởng rằng anh là người sợ hãi, không nghĩ tới anh lợi hại như vậy, may mắn lúc trước không có thật sự chọc giận anh, nếu không, tôi cũng không phải bị dọa đi đơn giản như vậy"

Nghĩ đến đây, Trường Dã Khoan Nhãn cảm thấy mình rất may mãn.

Trong sân, Trần Gia Bảo đã cầm cổ áo Hạ Chân Nam đi đến cuối boong tàu, đưa anh ta ra ngoài boong tàu.

Phía dưới, chính là nước biển xanh biếc, chỉ cần Trần Gia Bảo buông tay, Hữu Hạ Chân Nam sẽ rơi xuống biển. “Anh... Anh muốn làm gì, mau... Mau buông tôi xuốn:

Hữu Hạ Chân Nam sợ tới mức hai chân mềm nhữn.

Đáp lại anh ta, chính là miệng súng đen tối.

Trần Gia Bảo dùng khẩu súng lục chống lên đầu Hữu Hạ Chân Nam, nói: "Tôi đã nói rồi, có một số người là anh 

đắc tội không nổi, hậu quả cũng sẽ rất nghiêm trọng, tôi hiện tại cho anh hai lựa chọn, thứ nhất, tôi một phát bắn phát nổ đầu anh, lại ném anh xuống nuôi cá mập.

Thứ hai, bây giờ tôi buông tay và ném anh xuống từ đây, anh bắt đầu chọn đi"

"Đừng nổ súng, mau... Mau buông tôi xuống..." Hữu Hạ Chân Nam hoảng hốt, đột nhiên phản ứng lại mình lỡ miệng, sợ tới mức anh thiếu chút nữa khóc ra: "Không phải... Đừng buông tay, ngàn vạn lần đừng buông tay..." “Vậy mày có muốn tao buông ra không, hay là muốn bắn ngay?” Trần Gia Bảo cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.