Phía bên này, Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ đang ở trong cabin tàu, chỉ đơn giản dùng một số món ăn Nhật. Theo ước tính, họ sẽ có thể đến đảo Hải Ninh trong vòng chưa đầy nửa giờ, nói không chừng sẽ chạm trán với Thiên Mệnh Âm Dương Sư. Trận chiến này rất có thể sẽ là một trận chiến sinh tử.
Không lâu sau, Hữu Hạ Chân Nam cũng đến cabin tàu dùng bữa, trông thấy Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ, hẳn nhếch mép, rồi sau đó giả vờ mỉm cười và bước tới. Nhiều người trong nhà hàng đã nhìn thấy Trần Gia Bảo xô xát với Hữu Hạ Chân Nam, họ thấy vậy cho rằng Hữu Hạ Chân Nam muốn tìm Trần Gia Bảo trả thù nên đều nhìn sang bên kia.
Đợi khi Hữu Hạ Chân Nam đi tới, Trần Gia Bảo nhíu mày. nói: “Mày còn dám tới, có phải cảm giác bị ném xuống biển chưa đủ, còn muốn thử thêm một lần nữa sao?” Hữu Hạ Chân Nam trong lòng vô cùng tức giận, chỉ muốn băm Trần Gia Bảo ra làm trăm mảnh, tuy nhiên ngoài mặt vẫn giả vờ tử tế, vội xua tay nói: “Không phải không phải, trước đây là tôi đã sai, đắc tội hai vị. Tôi đến đây chỉ muốn xin lỗi hai vị”
Trước ánh mắt của mọi người, hắn chủ động cúi đầu nhận lỗi trước Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ.
Mọi người đều huyên náo, đường đường là một thuyền trưởng, lại chủ động nhận lỗi, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Đạm Đài Thái Vũ duyên dáng ngồi trên ghế, quay lưng lại Hữu Hạ Chân Nam, không thèm liếc nhìn lấy hắn một cái. Trong mắt người khác, Hữu Hạ Chân Nam là một thuyền trưởng trẻ và giàu có. Nhưng trong mắt Đạm Đài Thái Vũ, Hữu Hạ Chân Nam chỉ là một người qua đường quá đỗi bình thường.
Trần Gia Bảo giễu cợt: “Mày chủ động tới xin lỗi? Chắc sẽ không có âm mưu gì chứ?”
“Không có, không có." Hữu Hạ Chân Nam nói vội: “Người Nhật chúng tôi rất ngưỡng mộ những người mạnh. Sức mạnh của anh ngoài sức tưởng tượng của tôi, và xứng đáng nhận lời xin lỗi của tôi.
Nhân tiện, để bày tỏ lòng thành, tôi sẽ chịu mọi chỉ phí của hai vị trên đảo Hải Ninh. Tôi chỉ không biết hai vị muốn đi đâu trên đảo”
“Không cần thiết, nhưng tôi tò mò là đảo Hải Ninh rất lớn sao?” Trần Gia Bảo hỏi.
Hữu Hạ Chân Nam thẳng thắn cho biết: “Đảo Hải Ninh là một hòn đảo tương đối xa và ít người lui tới, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Có rất nhiều cảnh sắc thiên nhiên đáng xem, nhưng có một nơi hai vị tuyệt đối không nên đi”
“Ồ? Nơi nào?” Trần Gia Bảo hỏi.
Ngay cả Đạm Đài Thái Vũ cũng bắt đầu có chút hứng thú. Hữu Hạ Chân Nam nói một cách bí ẩn: “Đó chính là Đỉnh núi Thọ Nam Phong. Đỉnh núi này rất cao, dốc và bí ẩn. Người ta nói rằng có một ngôi đền bí ẩn trên đỉnh và các vị thần sống ở đó.
Trước kia tôi đã từng vài lần đi lên núi, nhưng thật kỳ lạ là mỗi khi đi được nửa đường thì đều bị lạc, tôi nhớ rất rõ là mình vốn dĩ men theo đường lên núi, nhưng cuối cùng lại quay trở lại chân núi, vì vậy tôi cho rằng phải có một vị tiên nào đó sống trên núi. Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc, bởi nơi họ sẽ đến chính là Đỉnh núi Thọ Nam Phong.
Hữu Hạ Chân Nam tiếp tục nói với giọng điệu thần bí: "Tôi sẽ nói cho các người một bí mật, từ nửa năm trước tôi đã †ừ xa xa nhìn thấy một lần, Thủ tướng Nhật bản cùng một số quan chức cấp cao của chúng tôi từng đích thân lên Thọ Nam Phong, đồng thời thần thái rất cung kính. Các người nói xem, nếu như trên Thọ Nam Phong không có thần tiên thì vì sao Thủ tướng của chúng tôi lại cung kính đến như thế?”
“Thọ Nam Phong? Có gì thú vị chứ?” Trần Gia Bảo cười nói: "Nơi này rất đẹp đấy, tôi thấy rất có hứng thú, sau khi xuống thuyền chúng ta cùng đi tới Thọ Nam Phong xem
xem Hữu Hạ Chân Nam kinh ngạc thốt lên: "Các anh... các anh tính đi Thọ Nam Phong thật sao?”