“Đương nhiên rồi. Nếu như Thọ Nam Phong nơi đó thần bí đến như thế, chúng tôi không dễ dàng gì mới có một chuyến đi tới Nhật Bản, tất nhiên là không nên bỏ lỡ rồi” Trần Gia Bảo hỏi vặn lại: "Sao thế? Không được hả?” “Đương nhiên là không vấn đề gì” Hữu Hạ Chân Nam trong lòng mừng rỡ, Thọ Nam Phong nằm ở vùng hẻo lánh, bốn bề trong vòng mấy dặm đến một bóng người cũng không có, tuyệt đối là địa điểm tuyệt vời để giế t chết Trần Gia Bảo, hắn nói liến thoảng: "Nếu như hai vị muốn đến Thọ Nam Phong, vậy thì chỉ bằng thế này đi, đợi sau khi xuống thuyền, tôi sẽ đích thân dẫn hai người đi, thế nào? Được chứ?”
Trân Gia Bảo cũng không khách khí với hắn làm gì, đoạn bảo: "Vậy thì đa tạ đa tại”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo! Đây đều là việc tôi nên làm thôi” Hữu Hạ Chân Nam trong lòng mừng thầm, nói: "Vậy tôi trở về chuẩn bị một chút trước đây, không làm phiền hai vị dùng bữa nữa”
Trần Gia Bảo gật đầu: "Cứ tự nhiên!”
Hữu Hạ Chân Nam cười khửa khửa rồi quay người rời đi, trong lòng thầm cười hiểm độc, chờ tới được Thọ Nam Phong, sế xử đẹp các người! Đàm Đài Thái Vũ liếc mắt dõi theo bóng của Hữu Hạ Chân Nam dần khuất, trong mắt cô ta một tia sáng chợt lóe lên, nói với Trần Gia Bảo: "Anh thật sự cho rằng hắn ta muốn đền tội hay sao?” Trần Gia Bảo cười đáp lại: "Không có việc gì mà lại ân cần dâng hiến thì là phi gian tức đạo rồi, huống hồ gì hắn ta với chúng ta vẫn còn đó thù oán? Tôi thấy việc hắn muốn chuộc lỗi là giả thôi, muốn tìm cơ hội báo thù mới là mục đích thật sự của hắn. Nhưng không cần biết như thế nào, có hắn dẫn chúng ta tới Thọ Nam Phong, nói sao thì nói cũng tốt hơn rất nhiều so với việc chúng ta tự đi” Không nói vòng vo, anh ta căn bản chính là không để ý tới việc Hữu Hạ Chân Nam báo thù.
Đàm Đài Thái Vũ gật đầu không nói thêm gì nữa.
Lại nói sau khi Hữu Hạ Chân Nam rời đi, đã chọn ra sáu thuyền viên có biểu hiện thông minh, lanh lợi. Hắn triệu tập bọn họ tới phòng của mình, mà hắn thì ngồi trên ghế sô pha, đảo mắt nhìn một vòng rồi nói: "Chờ lát nữa các ngươi về phòng của mình thay trang phục, tuyệt đối không được để người khác nhận ra các ngươi là thuyền viên của chúng ta, tránh gây phiên phức không đáng có. Sau khi xuống thuyền, mỗi người cầm một cây súng, tới Thọ Nam Phong trước mai phục ở chân núi. Khi thấy ta dẫn theo mấy người đó tới Thọ Nam Phong, thì tiên hạ thủ vi cường, bắn chết tên tiểu tử đó cho ta. Tuyệt đối không cho hắn ta có cơ hội ra tay, cho dù hắn có lợi hại cỡ não, cũng sẽ bị các ngươi bắn rõ như tổ ong thôi!” “Vâng!” Sáu thuyền viên rạo rạo đáp một tiếng, trong mắt lô rõ sự hưng phấn, hiển nhiên đây không phải lần đầu bọn họ làm những chuyện như thế này.
Hữu Hạ Chân Nam gật đầu hài lòng, tiếp tục phân phó: "Các người nhớ cho kĩ, tới lúc đó mở to mắt ra mà nhìn, tuyệt đối đừng có làm ta bị thương đấy. Đúng rồi, còn cô gái mỹ nữ Việt Nam đó, cũng đừng làm bị thương cô ta đấy, ta còn muốn bắt cô ta về để ta chơi đùa”
Nói xong thì Hữu Hạ Chân Nam không kiềm chế nổi sự phấn khích mà cười sang sảng khoái chí, như kiểu tâm nguyện của mình đã được thực hiện.
Không lâu sau, du thuyền đã tới bến tàu đảo Hải Ninh, sáu tên thuyền viên kia sớm đã làm theo lệnh của Hữu Hạ Chân Nam, thay đổi trang phục rồi lặng lế tiến nhanh đến Thọ Nam Phong.
Việc đầu tiên mà Hữu Hạ Chân Nam làm sau khi lên tàu là đi tìm Trần Gia Bảo và Đàm Đài Thái Vũ, cố ý đứng trên boong tàu tán gẫu cùng Trần Gia Bảo, kéo dài thời gian đủ cho thuộc hạ của hắn đi mai phục. Đàm Đài Thái Vũ đứng bên cạnh không nói một lời, gió biển thổi rì rào, tóc. mai hơi rối bay phất phơ, tô thêm vẻ thanh lệ lay động lòng người. Trường Dã Khoan Nhẫn cùng đám bằng hữu của anh ta bắt đầu xuống thuyền, sau cùng còn ngoái lên boong tàu ngắm nhìn quốc sắc thiên hương Đàm Đài Thái Vũ một lần nữa, rạo rực trong tim thở dài một hơi, cô gái xinh đẹp như vậ rằng chỉ có thể từ xa ngắm nhìn.
Qua thêm vài phút, Hữu Hạ Chân Nam vẫn muốn tiếp túc kéo dài thêm thời gian, Trần Gia Bảo đột nhiên cắt ngang, nói: "Bây giờ chúng ta đi Thọ Nam Phong chứ?”