Cực Phẩm Thần Y

Chương 2416



Thần Châu thất biến vũ thiên kinh đích thật vô cùng thần kỳ, thuật Âm Dương Nhật Bản lợi hại đi nữa, cũng không thể hoàn toàn áp chế lại tiên thuật của Việt Nam, dưới sự

cố gắng điều động của Đạm Đài Thái Vũ, chân nguyên nơi đan điền đã thấp thoáng nhảy động, chân khí cũng làm ra phản ứng.

Nhưng tiếc là Thần Châu thất biến vũ thiên kinh của cô ta ngay cả tầng thứ nhất cũng chưa luyện thành thạo, cộng thêm thực lực của Thiên Mệnh Âm Dương Sư vượt xa cô †a, rất khó trong thời gian ngắn hoàn toàn điều động “Thần Châu thất biến vũ thiên kinh”.

Cho nên, chỉ dựa vào một chút ít chân nguyên trước mắt cô ta có thể điều động, hoàn toàn không thể nào xung phá cấm chế của Thiên Mệnh Âm Dương Sư, chỉ đành trừng mắt nhìn bàn tay của Thiên Mệnh Âm Dương Sư không ngừng vỗ về phía Trần Gia Bảo, nôn tới giống như con kiến trên chảo nóng.

Nhìn bàn tay của Thiên Mệnh Âm Dương Sư cách Trần Gia Bảo càng lúc càng gần, Trần Gia Bảo lập tức thì chết trên tay của Thiên Mệnh Âm Dương Sư rồi.

“Đợi chút!”

Đột nhiên, Trần Gia Bảo kịp thời mở miệng nói: “Ai nói tôi không hợp tác?” 

Bàn tay của Thiên Mệnh Âm Dương Sư đột nhiên dừng lại, nhưng kình gió lớn mạnh vẫn cào tới khuôn mặt của Trần Gia Bảo đau đớn, nói: “Nói như vậy, cậu đồng ý nói ra bí mật võ thuật mà cậu phát huy?”

“Nói với ông cũng không phải không được” Trần Gia Bảo âm thầm vận chân nguyên xung phá xung kích cấm chế, ngoài mặt cười gượng nói: "Ít ra, có thể sống thêm một phút, thì thêm biến số của một phút, nói không chừng tôi có thể vì vậy bảo toàn một mạng cũng không biết được” “Cậu cũng khá là thành thật” Thiên Mệnh Âm Dương Sư ha ha cười lớn, hoàn toàn thu hồi bàn tay, nói: “Tuy rất muốn nói với cậu, ông trời sớm đã định sẵn cái chết của cậu, hoàn toàn không có biến số, với lại với thực lực chẳng qua là truyền kỳ nửa bước của cậu, cũng hoàn toàn xung kích không được cấm chế của Đoạn Hồn thuật. Nhưng mà nể tình cậu có giác ngộ rất cao, thì tôi cho cậu một ít ban ơn ngoài định mức, để cậu sống thêm vài phút, tới lúc đó lại xem vẻ mặt tuyệt vọng của cậu, cũng là một chuyện vui, bây giờ, nói ra bí mật võ thuật của cậu đi” Trân Gia Bảo gậ u, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Võ thuật mà tôi học rất nhiều, ông muốn biết loại nào?”

Đạm Đài Thái Vũ thở phào, biết Trần Gia Bảo đang cố ý kéo dài, không chậm trễ thời gian, lập tức nhắm mắt nội quan, điều động “Thần Châu thất vũ thiên kinh”, tiếp tục xung kích cấm chế của Đoạn Hồn thuật.

Trong mắt của Thiên Mệnh Âm Dương Sư thoáng qua một vẻ nóng bỏng, nói: “Cậu với thực lực của truyền kỳ nửa bước, phát huy ra kiếm quang sấm sét màu đỏ, uy lực lại có thể sánh bằng một đòn toàn lực của cường giả truyền kỳ trung kỳ, với lại còn có thể liên tục phát huy, trông hoàn toàn không tốn sức, thực sự là trái ngược với kiến thức võ thuật trăm năm nay của tôi, đường kiếm quang sấm sét màu đỏ đó, rột cuộc là võ thuật gì”

Ông ta tưởng nhầm Trảm Nhân Kiếm và Cực Ý Tiên Quyết có thể một lượt phát huy nhiều đường tấn công thủ đoạn thành một loại võ thuật, cho nên chỉ hỏi kiếm quang sấm sét màu đỏ là gì.

“Thì ra ông hứng thú với Trảm Nhân Kiếm” Trần Gia Bảo phảng phất đại ngộ.

“Trảm Nhân Kiếm? Tên sát khí rất nặng” Thiên Mệnh Âm Dương Sư nói: “Vợi lại phát huy ra đích thực sát khí nồng nặc”

“Đó là tất nhiên, bởi vì Trảm Nhân Kiếm là Kiếm Tiên truyền thừa, uy lực tất nhiên không tâm thường, vượt xa tất cả kiếm pháp của thế gian” Trần Gia Bảo nhếch mày nói: “Thế nào, lợi hại chứ?”

“Kiếm Tiên truyền thừa?” Trong lòng của Thiên Mệnh Âm Dương Sư kinh ngạc, bán tín bán nghỉ nói: “Cậu nói đấy thật sự là Kiếm Tiên cao cao tại thượng bay qua bay lại đó?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.