Đáng tiếc, bọn họ không nhìn thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa đau đớn của Cừu Thanh Vũ, nếu không thì cũng sẽ không lập tức khẳng định Trần Gia Bảo thua.
Trong sân, Cừu Thanh Vũ quay lưng lại với Trần Gia Bảo, sau đó từ từ quay lại, ánh mắt đầy kinh ngạc, khó hiểu hỏi: “Cậu sử dụng kiếm thuật gì vậy?”
“Đây là một chiêu trong kiếm pháp Vô Cực, Hồng Mông từng nói, Vô Cực sinh Thái Cực, Thái Cực sinh vạn vật, cho nên chiêu thức này chưa có tên.
Có điều nếu ông gọi chiêu thức của ông là ‘Nhật Mang’, vậy thì chiêu của tôi gọi là ‘Phá Nhật’ đi.
” Trần Gia Bảo thản nhiên nói.
Vẻ mặt không vui không buồn.
Ngày đó, bên bờ biển Tân Hải, Trần Gia Bảo quyết đấu với Tạ Tinh Quân cũng dùng quyền pháp Vô Cực, chỉ là bây giờ đổi quyền pháp thành kiếm pháp, nên sức lực càng mạnh hơn.
“Phá Nhật? Hay cho cái tên kiếm pháp Phá Nhât.
” Cừu Kiêm Thanh tâm phục khẩu phục, cười khổ một tiếng rồi bỗng dưng hộc một cái, ngực phun ra một đống máu đen, nhuốm đen cả một bộ đồ màu xanh.
Cừu Thanh Vũ đứng không vững phải lấy kiếm trụ, ráng chống đỡ để cơ thể không ngã xuống, chỉ một chút sau, đầu đã mềm nhũn gục xuống.
Không còn âm thanh gì nữa.
Cho dù chết, Cừu Thanh Vũ vẫn đứng vững, đây chính là tôn nghiêm của một tông sư.
Ánh trăng như nước, nhẹ vẩy vào trên người ông ta, tạo nên một khung cảnh bi tráng, thê lương.
Trần Gia Bảo không thèm liếc nhìn một chút, đi thẳng về hướng Hương Giang.
“Trần Gia Bảo thắng… thắng rồi sao?”
Đám người kia vô cùng ngạc nhiên, nhất là Lệ Trần Sinh, ánh mắt ông ta chứa đầy kinh sợ, vô thức lùi về sau hai bước, lẩm bẩm một mình:
“Không thể nào, thật sự không thể nào, sao Trần Gia Bảo có thể là đối thủ của Cừu Thanh Vũ được chút, chuyện này chắc chắn là giả…”
Hương Giang ngạc nhiên hét lên một tiếng, nhảy dựng lên, chạy nhanh đến trước Trần Gia Bảo, vừa vui mừng vừa lo sợ: “Cậu chủ, anh… anh không sao chứ?”
Trần Gia Bảo lắc đầu, cười nói: “Không sao.
”
“Vậy còn vết máu trên người cậu chủ…” Hương Giang lo lắng nói.
“Của Cừu Thanh Vũ đó.
” Trần Gia Bảo cười cười, sờ mũi một cái, sau đó nhớ về một màn quyết chiến vừa rồi với Cừu Thanh Vũ.
Lúc nãy, khi Cừu Thanh Vũ tung chiêu thức về phía Trần Gia Bảo, trong chớp mắt, Trần Gia Bảo cảm thấy bị uy hiếp, lúc đó anh liền quyết định không che dấu nữa, quyết định tung ra kiếm pháp Vô Cực, đứng im tại chỗ, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh vung kiếm đâm vào giữa luồng sáng, chật vật chống đỡ mũi kiếm của Cừu Thanh Vũ, trong giây lát, ánh sáng đó bao trùm lấy Trần Gia Bảo và Cừu Thanh Vũ, lực kiếm mạnh mẽ đụng phải nhau bị phản lại, khiến cho toà Hội quán Vọng Giang sụp đổ ngay tức khắc.
Cừu Thanh Vũ ngạc nhiên, vì ông ta cảm nhận được trên thân kiếm của Trần Gia Bảo có một cảm giác huyền bí, khó tả thành lời.
Mà càng khiến ông ta thêm khiếp sợ hơn đó chính là lực kiếm mạnh mẽ đầy sát khí của ông ta cứ thế mà tan biến mất.
Cừu Thanh Vũ sửng sốt, Trần Gia Bảo loạng choạng đứng dậy, ánh sáng bạc loé lên, thanh kiếm dài đâm vào ngực Cừu Thanh Vũ một nhát, khiến ông ta phun máu bắn tung tóe lên người của Trần Gia Bảo.
“Khiến cô lo lắng rồi.
” Trần Gia Bảo nhéo má Hương Giang, khoé miệng nở một nụ cười dịu dàng.
Đây là lần đầu tiên Trần Gia Bảo tiếp xúc thân mật với Hương Giang như vậy, khuôn mặt cô ấy đỏ lên, trong lòng ngạc nhiên, vừa có cảm giác ngọt ngào, khiến cho trái tim sát thủ đã lạnh giá của cô ấy được hâm nóng một lần nữa.
Sau đó, Trần Gia Bảo nhìn về phía đám người Tưởng Đức Lâm, Thành Trung, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
Bọn họ bị Trần Gia Bảo liếc nhìn thì cảm thấy rùng mình, cảm giác ớn lạnh dọc theo xương sống lên đến đỉnh đầu.
Trong những người này, Thành Trung lớn tuổi nhất, cũng là người có da mặt dày nhất, nên đã cố nén nỗi sợ hãi, vội chạy đến bên cạnh Trần Gia Bảo, cúi đầu cười nói: “Cậu Trần quả nhiên thông thạo kiếm pháp, hôm nay một kiếm giết chết Cừu Thanh Vũ, khẳng định tên tuổi vang danh toàn giới võ cổ truyền Việt Nam, xin chúc mừng, chúc mừng cậu Trần.
”
Nhìn dáng vẻ thật lòng chúc mình của ông ta, không nghĩ ra được trong lúc trận chiến diễn ra, ông ta lại đối lập như thế nào.
Trần Gia Bảo không nhìn được nữa trợn ngược mắt, thầm mắng trong lòng: “Đồ mặt dày.
”
Đám người Tưởng Đức Lâm, Trình Lập Phu thấy có Thành Trung dẫn trước thì mới nhận ra, nhao nhao chạy lại chức mừng Trần Gia Bảo, một đám nịnh nọt, Lệ Trần Sinh cũng lẫn trong đám người đó, thầm cầu nguyện cho Trần Gia Bảo có thể tha cho ông ta tội phản bội.