Cực Phẩm Thần Y

Chương 2456



“Ha haI” Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, nói: “Nhìn không. ra đấy, tuổi của cô vẫn còn trẻ, vậy mà lại có thể hiểu biết sâu sắc về cuộc đời như vậy”

“Đơn giản là vì tâm tư của tôi hơi đơn thuần hơn so với những người khác, cho nên mới có thể hiểu được đạo trời, mở mang trí tuệ mà thôi, không có liên quan gì đến tuổi tác cả"

Đạm Đài Thái Vũ lắc đầu, cảm thấy thương thế trong cơ thể liên tục chuyển biến tốt lên, tiếp tục nói: “Cho nên có đôi khi †ôi rất hiếu kỳ, anh rõ ràng có nhiều tâm tư hơn bất kỳ ai, theo lý mà nói, điều này sẽ gây cản trở cho việc nâng cao võ đạo, nhưng mà tốc độ đột phá cảnh giới của anh lại nhanh tới mức khiến cho người khác phải lếu lưỡi, thật sự làm cho. †ôi nghĩ mãi mà không thông”

Sau khi anh thi châm xong, bàn tay anh đặt ở giữa lưng Đạm Đài Thái Vũ, xuất ra một luồng chân khí, gia tăng tốc độ chữa trị thương thế cho cô ta, cười thần bí nói: “Xem như dựa trên phần sinh tử chi giao giữa hai chúng ta, tôi cam đoan với cô, không lâu nữa, cô sẽ biết nguyên nhân vì sau tốc độ đột phá của tôi lại nhanh như vậy”

Đạm Đài Thái Vũ sửng sốt, lập tức cười an nhiên, vuốt cằm nói: “Tôi mỏi mắt mong chờ”

Tiếp theo, ở dưới “Thiên Hành Cửu Châm” của anh chữa trị, nội thương của Đạm Đài Thái Vũ dùng mất thường cũng có thể thấy được tốc độ chuyển biến tốt lên nhanh chóng.

Đợi đến khi trời tối, thương thế của cô ta gần như đã sắp hoàn toàn khỏi hản, nhanh hơn hẳn so với dự tính ban đầu của cô ta là cần phải có thời gian ba ngày mới có thể khôi phục lại thương thế, dưới sự trợ giúp của anh đã rút ngắn thời gian lại còn chưa tới hai ngày.

Đương nhiên, đây cũng là vì anh cần phải chữa thương cho bản thân mình trước thời hạn, không có năng lực dư thừa đi cứu chữa cho Đạm Đài Thái Vũ. Nếu không phải như vậy mà nói thì ngay từ đầu anh đã lập tức thi triển “Thiên Hành Cửu Châm”, lúc đó tốc độ khôi phục thương thế của cô ta sẽ còn nhanh hơn nữa!

Chính điều này làm cho Đạm Đài Thái Vũ càng thêm thán phục y thuật thần kỳ của anh.

Anh nhổ ngân châm trên người Đạm Đài Thái Vũ ra, thu hồi vào trong hộp gấm, chỉ nghe thấy cô ta chân thành tán thưởng nói: “Cảm ơn, y thuật của anh rất cao minh”

“Quá khen, quá khen” Anh khoác tay, “Khiêm tốn” nói: “Trình độ miễn cưỡng cũng có thể sánh ngang với đệ nhất thiên hạ đi”

Ặc...

Ở trong ấn tượng của Đạm Đài Thái Vũ, anh vẫn như cũ điên cuồng thô bạo ung dung tự đắc, thái độ nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Bây giờ bất chợt nhìn thấy anh lượt bớt, lộ ra dáng vẻ “đậu bỉ” này, không khỏi sửng sờ một chút.

Sau đó, Đạm Đài Thái Vũ lắc đầu, đi đến trước mặt Kiếm Thu Thủy đang cắm xuyên qua mặt đất, đưa tay nắm lấy chuôi kiếm.

Nhất thời, hào quang ngũ sắc trên Kiếm Thu Thủy càng thêm chói mắt, Đạm Đài Thái Vũ nói: “Thương thế của anh đã sắp hoàn toàn khỏi hẳn, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Phải đi tới Đông Chiếu thần cung hay là còn có kế hoạch khác?”

“Tiếp theo à?” Anh cười nói: “Tiếp theo đương nhiên là phải tiếp tục ở tại chỗ này rồi” “Hả?” Đạm Đài Thái Vũ hơi khó hiểu, nói: “Trước đó không phải anh đã nói là muốn tìm Thiên Mệnh Âm Dương Sư báo. thù hay sao? Bây giờ thương thế của Thiên Mệnh Âm Dương Sư đại khái vẫn còn chưa có hồi phục, chúng ta đơn độc chiếm lấy tiên cơ, tiếp theo chính là thời cơ tốt nhất để đi tìm ông ta báo thù”

“Đương nhiên là tôi muốn báo thù rồi, nhưng mà báo thù cũng chia ra làm rất nhiều loại, vào lúc mà đối phương hăng hái nhất mới lóe lên, lớn tiếng thu hoạch, vào lúc mà đối phương kiêu ngạo trên lĩnh vực của mình nhất thì lại đường đường chính chính đạp kẻ đó xuống, khiến cho đối phương bị đả kích nặng nề. Cô không biết là chỉ có dùng cách thức như vậy báo thù thì mới đủ sảng khoái, mới đủ giải hận hay. sao?"

“Đúng là rất hả giận, nhưng mà...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.