Cực Phẩm Thần Y

Chương 246





Đột nhiên, “Vô Tự Thiên Thư” bật ra tia sáng bảy sắc cầu vồng rực rỡ, trần ngập khắp phòng ngủ.
Trong đầu Trần Gia Bảo vang lên một tiếng “ầm”, vô số từ ngữ cổ và huyền bí tự động xuất hiện trong đầu anh, ánh sáng vàng chói lọi, kiếm ý cuồn cuộn phát tán ra, dường như lấp đầy cả không gian.
“Đây…đây là cái gì vậy?”
Trần Gia Bảo kinh ngạc, vội vàng chìm đắm vào những thứ đang tự động xuất hiện trong đầu anh, chỉ thấy bốn chữ lớn màu vàng, trực tiếp chiếu thẳng vào tầm mắt anh.
Hồn Nguyên Kiếm Kinh!

“Đây hóa ra là một bộ sách cổ về kiếm đạo.” Trong lòng Trần Gia Bảo rất phấn khích, vội vàng đọc tiếp.
“Phu Kiếm là một loại vũ khí sắc bén trong sự nho nhã, phong cách ngay thẳng, bên trong ấm áp bên ngoài lại sắc nhọn, nhưng lại mang theo khí chất dịu dàng, linh tắc thông thần, huyền năng nhập diệu.

Bay qua bay lại, không thấy bóng mà cũng chẳng để lại chút dấu tích nào…”
Trần Gia Bảo vốn là một cao thủ trong giới kiếm đạo, càng đọc tiếp phần sau thì anh lại càng cảm thấy kinh ngạc.
“Các lý thuyết và phương pháp luyện kiếm được ghi trong bộ “Hồn Viên Kiếm Kinh” này vậy mà lại tinh tế và kỳ diệu như vậy, hơn hẳn những kiếm pháp mà mình đã từng nhìn thấy, trong cuốn kiếm kinh này chỉ nói đến việc “luyện kiếm không phải là luyện kiếm khí trước, muốn luyện khí thì trước tiên phải luyện tồn thần (kiểu như trầm tư, nghĩ thầm), bắt đầu tu luyện tồn thần chính là gốc rễ của giai đoạn tu luyện cố tinh”, vậy mà lại kỳ diệu giống như “Tiên Võ Hợp Tông Quyết” mà anh đã tu luyện.Chỉ là theo những gì được ghi chép trong cuốn “Hồn Viên Kiếm Kinh” này thì việc tu luyện kiếm pháp này sẽ lần lượt đả thông thất xác (bảy lớp vỏ), thất xác đều được đả thông hết sẽ luyện được kiếm đạo, lập thành kiếm tiên.

Lẽ nào, trên đời này thật sự có kiếm tiên sao?”
Trần Gia Bảo ngẩng đầu lên, trong mắt có chút mơ màng.
Cùng lúc này, nhà họ Liễu ở thành phố Hoà Bình.
“Cái gì? Cừu tông sư và Trần Gia Bảo đã giao đấu với nhau ở tòa Vọng Giang, không những không giết được Trần Gia Bảo, mà ngược lại còn chết dưới kiếm của Trần Gia Bảo?”
Liễu Vân Phi kinh ngạc, hắn đứng dậy “ầm” một tiếng, đập mạnh tách trà sứ Thanh Hoa xuống mặt bàn gỗ đàn hương.

Trước mặt hắn là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài bình thường, đang cúi thấp đầu, nhớ lại kết quả của trận đấu kiếm của Trần Gia Bảo và Cừu Thanh Vũ, vẻ mặt vẫn đang tràn đầy vẻ kinh ngạc, kính cẩn nói: “Vâng, chuyện này hoàn toàn là sự thật.”
Liễu Vân Phi vẫn không thể nào tin được, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, ngài Cừu là tông sư kiếm đạo, còn Trần Gia Bảo cùng lắm cũng chỉ là “Đỉnh cao của cảnh giới Thông U Hậu Kỳ” mà thôi, dưới tông sư tất cả đều là ruồi muỗi, cho dù là có vũ khí súng ống hiện đại, thì Trần Gia Bảo cũng không thể nào giết nổi ngài Cừu được.”
Người đàn ông trung niên lắc đầu, thở dài nói: “Cậu chủ, thật ra, Trần Gia Bảo không phải là “Đỉnh cao của cảnh giới Thông U Hậu Kỳ” đâu, mà là…mà là một tông sư đó, hơn nữa tu vi của hắn còn cao hơn cả ngài Cừu.”
“Ông nói cái gì, Trần Gia Bảo cũng là tông sư?” Liễu Vân Phi kinh ngạc nói.
Tin tức này còn khiến hắn kinh ngạc hơn cả việc Trần Gia Bảo đã giết chết Cừu Thanh Vũ.
Người đàn ông trung niên nói: “Đây là do thuộc hạ liều chết nấp ở xung quanh rồi dùng kính viễn vọng để nhìn, kiếm thuật của Cừu tông sư quả thật là rất cao siêu, nhưng ở chiêu kiếm cuối cùng, toàn bộ hội quán Vọng Giang được bao phủ bởi một luồng ánh sáng màu vàng, thậm chí hội quá Vọng Giang đó còn biến thành một đống đổ nát dưới kiếm của Cừu tông sư, nhưng…nhưng kĩ thuật của Trần Gia Bảo còn cao siêu hơn, khi Cừu tông sư vừa ra chiêu kiếm cuối cùng đó, thì một thanh kiếm khác đã đâm xuyên qua ngực của Cừu tông sư.

Cuối cùng Cừu tông sư chết, Trần Gia Bảo…”
Ông ta còn chưa kịp nói hết thì Liễu Vân Phi đã vội ngắt lời ông ta, rồi vội vàng hỏi: “Trần Gia Bảo có phải đã bị thương nặng không? Dù sao thì ngài Cừu cũng là kiếm đạo tông sư nhiều năm rồi, cho dù Trần Gia Bảo có đánh bại được Cừu tông sư, nhưng trong cuộc chiến sinh tử đó, chắc chắn cũng sẽ bị ngài Cừu đánh cho thương tích đầy mình, thậm chí có khả năng lớn sẽ bị thương nặng.

Lợi dụng lúc hắn đang bị thương, đến lấy mạng hắn, đây chính là thời cơ tốt nhất để đối phó với Trần Gia Bảo.


Nếu không sau này Trần Gia Bảo điều tra được nhà họ Liễu có liên hệ với ngài Cừu, đến lúc đó sẽ là đại họa diệt vong của nhà họ Liễu đấy.”’
Liễu Vân Phi thở phào nhẹ nhõm, lại cầm lấy tách trà.
Nhưng người đàn ông trung niên lại chậm rãi lắc đầu nói: “Không, Trần Gia Bảo vẫn bình an vô sự, không có chút thương tích nào.”
“Lạch cạch” một tiếng, tách trà trong tay Liễu Vân Phi rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Tỉnh thành, nhà họ Triệu.
Triệu Thế Minh ngồi một mình trong vườn của biệt thư, vừa thưởng thức trà Thiết Quan Âm lại vừa ném thức ăn cho cá dưới ao.
“3 tiếng trước, Liễu Vân Phi của nhà họ Liễu nói rằng ngài Cừu trước đó đã đến hội quán Vọng Giang để tìm Trần Gia Bảo, với tu vi kiếm đạo của ngài Cừu thì hiện tại đầu của Trần Gia Bảo đã lìa khỏi cổ rồi, không những báo được thù cho ngài Đồ Bá Thạch, mà Đình Nhiên chắc cũng sắp trở lại rồi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.