Cô vừa mới truyền chân khí thì đột nhiên cả người chấn động, gần như chỉ trong tích tắc, một sức mạnh dội ngược. cực lớn toát ra từ trong cơ thể anh.
Hơn nữa sức mạnh bắn ngược này không chỉ là điên cuồng, vượt xa thực lực của cảnh giới "Truyền kỳ Sơ kỳ" mà lao đến nhanh chóng và mãnh liệt, lập tức xông vào trong cơ thể của Đạm Đài Thái Vũ, cuồng bạo xuyên qua kinh mạch, như một ngọn lửa nóng rực hừng hực bốc cháy.
Đạm Điền Thái Vũ hừ nhẹ một tiếng rồi phun ra một ngụm máu, ngay sau đó bị thương và hất văng về phía sau va vào. tường, lập tức vận chuyển "Thần Châu Thất Biến Vũ Kinh Thiên" thì mới có thể xua tan khí nóng trong kinh mạch. “Thật là đáng sợ, chỉ là linh khí dội ngược vào trong cơ thể của mình đã mạnh mẽ không gì sánh được, vậy thì linh khí trong cơ thể Trần Gia Bảo sẽ lớn đến mức nào, anh thật sự sắp bị nổ tung mà chết hay sao?”
Ánh mắt Đạm Đài Thái Vũ tràn ngập lo lắng
"Ngọc tỷ Truyền quốc" đã mất tự chủ treo giữa không trung, càng thêm run rẩy kịch liệt trên đó, linh khí điên cưồng toát ra tuy là bị Trần Gia Bảo chủ động hấp thu vào trong cơ thể mình, nói đúng hơn là “Ngọc tỷ Truyền quốc” tự mình tỏa ra linh khí không ngừng xuyên vào trong cơ thể của anh, ngang ngược tấn công vào tám đường kinh mạch của Trần Gia Bảo.
"Phụt" một tiếng, khóe miệng của Trần Gia Bảo phun ra một ngụm máu tươi, nhưng anh vẫn nhắm chặt hai mắt như thể đã mất đi ý thức.
Nhìn thấy Trần Gia Bảo sắp bị nổ tung bởi linh khí của "Ngọc tỷ Truyền quốc", Đạm Đài Thái Vũ cắn chặt răng, ngay lập. tức lao đến trung tâm của động Ngũ Sắc, sau đó một tiếng “soạt" vang lên, cô ta rút thanh kiếm Thu Thủy ra khỏi mặt đất.
“Cho dù mày là Ngọc tỷ Truyền quốc, nhưng lúc này tao chỉ có thể tiêu diệt mày bằng một kiếm duy nhất!”
Đôi mắt của Đạm Đài Thái Vũ nghiêm nghị và kiên định, cô †a nắm chặt chuôi kiếm rồi vung kiếm lên chém mạnh một đường kiếm ngũ sắc vào “Ngọc tỷ Truyền quốc” trên không trung.
Nhưng mà tuy cô ta đang học tập tu luyện "Thần Châu Thất Biến Vũ Kinh Thiên” nhưng dù sao ngay cả cấp một cũng chưa luyện thành thạo thì làm sao có thể so sánh được khí vận dư thừa hơn hai ngàn năm của Việt Nam được chứa đựng trong "Ngọc tỷ Truyền quốc" chứ?
Chỉ thấy sau khi thanh kiếm ngũ sắc chém lên trên “Ngọc tỷ Truyền quốc”, thay vì nó bị Đạm Đài Thái Vũ bất ngờ chém nứt, mà ngược lại toát ra một luồng khí điên cuồng đến cực điểm, rồi hất văng cô ta ra xa một lần nữa.
Cả người Đạm Đài Thái Vũ chấn động, không ngừng nôn mửa, bay ngược về phía sau va vào bức tường, ngay khi vừa mới đáp xuống đất lại “ua” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay cả "Thần Châu Thất Biến Vũ Kinh Thiên" cũng không có. tác dụng gì. Lẽ nào thật sự phải chứng kiến Trần Gia Bảo. chết ở đây sao? Mình phải làm sao bây giờ, nên làm gì đây? Gần như đây là lần đầu tiên trong đời, Đạm Đài Thái Vũ cảm thấy bất lực và không ngừng tự trách bản thân, tại sao không kiên quyết phản đối việc Trần Gia Bảo hấp thụ linh khí của "Ngọc tỷ Truyền kỳ" ngay từ đầu? Nếu không anh đã không rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy.
Ngay lúc trong lòng Đạm Đài Thái Vũ đang tràn ngập tuyệt vọng, Trần Gia Bảo phun ra một ngụm máu rồi mở mắt ra. Điều ngạc nhiên là nhát kiếm mà cô ta vừa mới dùng sức. chém mạnh vào "Ngọc tỷ Truyền quốc" đã quấy rầy nó và khiến Trần Gia Bảo tỉnh táo lại sau cơn mê.
Đạm Đài Thái Vũ vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy đến bên cạnh anh rồi lo lắng hỏi: “Bây giờ anh làm sao rồi, rốt cuộc. đã xảy ra chuyện gì? Làm sao lại biến thành như vậy?”