Cô ta kinh ngạc đến nỗi quên cả việc đối phó với luồng khí vận ngông cuồng trong cơ thể mình, đột nhiên kinh mạch nhói đau, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn trào dâng, cô ta vội vàng hít sâu một hơi rồi vận chuyển “Thần Châu Thất Biến Vũ Kinh Thiên”, quanh người xuất hiện một tầng ánh sáng đầy màu sắc bao trùm lên, ngăn chặn được khí vận trong cơ thể.
Trần Gia Bảo không hề giải thích cho Đạm Đài Thái Vũ hiểu, thật ra là anh không có thời gian dư thừa để mở miệng nói chuyện.
Hiện giờ anh hoàn toàn tập trung tinh thần muốn mượn sự. giúp sức của luồng khí vận trong cơ thể, không ngừng tấn công vào lớp rào cản cuối cùng của “Cảnh giới Truyền kỳ”. Chỉ là luồng khí vận này quá cường đại và ngông cuồng, ngay cả khi anh đạt tới thời kỳ mạnh nhất cũng không thể nào kiểm soát được, chứ đừng nói tới hiện tại anh đã bị khí vận tấn công làm tổn thương kinh mạch, cả người đầy thương tích chỉ khiến việc điều khiển càng thêm khó khăn hơn.
Sau khi kiên trì được hơn một phút, sắc mặt của Trần Gia Bảo thay đổi một cách rõ rệt, luồng khí vận trong cơ thể đã không thể thao túng được nữa, càng điên cuồng tấn công bừa bãi vào kinh mạch và nội tạng của anh, “phụt” một tiếng anh phun ra một miệng đầy máu, chứng minh lần thử nghiệm đầu tiên đã thất bại.
"Tiếp tục!"
Trần Gia Bảo nghiến chặt răng lại cố kiểm soát khí vận để đột phá cảnh giới một lần nữa.
Nhưng chỉ hai phút sau, tình huống bên trong cơ thể lại mất kiểm soát lần nữa, khiến cho thương tích càng nghiêm trọng hơn.
Trần Gia Bảo lau máu trên khuôn mặt rồi nói: "Lại đến một lần!"
Ba phút sau, khí vận trong cơ thể càng trở nên cuồng bạo. hơn, Trần Gia Bảo phun ra một miệng đầy, sắc mặt trắng như tờ giấy, hơi thở ngày càng yếu ớt.
"Đủ rồi!" Đạm Đài Thái Vũ khiếp sợ hô lên: "Nếu như anh còn tiếp tục làm như vậy nữa thì cách cái chết không còn bao xa đâu”
"Chưa đủ, cho dù có phải chết thật đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ liều mình đến hơi thở cuối cùng quyết không hối tiếc!" Trần Gia Bảo khẽ quát lên một tiếng rồi vận chuyển Tiên Vũ Hợp Tông Quyết”, tiếp tục đột phá “Cảnh giới Truyền kỳ”. Lần này, anh cố trụ lâu hơn năm phút, nhưng sức mạnh dội ngược của khí vận càng nghiêm trọng hơn, sắc mặt trở nên trắng bệch, ba nghìn sáu trăm lỗ chân lông trên cơ thể bắt đầu chảy máu, cả người trên dưới đều nhuốm đầy máu tươi vô cùng dọa người.
Anh đã bị thương nặng gần như thoi thóp.
"Ngọc tỷ Truyền quốc" lắc lư ngày càng mãnh liệt trên không trung, như thể đang cười nhạo con kiến nhỏ bé này không biết trời cao đất dày.
Dưới ánh nhìn đầy kinh hãi của Đạm Đài Thái Vũ, ánh mắt của Trần Gia Bảo vẫn kiên cường như cũ, anh cần chặt răng tiếp tục lấy lại tinh thần và cố gắng kiểm soát luồng khí vận trong cơ thể mình tấn công vào "Cảnh giới Truyền kỳ"
Bảy tám phút đồng hồ sau, ngay khi khí vận trong cơ thể anh chuẩn bị bùng nổ một lần nữa thì đột nhiên có một luồng chân khí mạnh mẽ truyền đến từ nơi hai người nắm tay, giúp Trần Gia Bảo ổn định định được khí vận sắp bùng nổ trong cơ thể mình.
Trần Gia Bảo nhìn vào bên trong thì phát hiện ra luồng chân khí đến từ bên ngoài này có năm màu sặc sỡ, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Đạm Đài Thái Vũ đang giúp đỡ mình.
Anh ta đột ngột nhìn về phía cô ta chỉ thấy máu của Đạm Đài Thái Vũ đang chảy dọc theo chiếc cằm rơi lên quần áo, tựa như những bông hoa đào mang theo một chút vẻ đẹp. thê lương và kiều diễm.
Làm sao Trần Gia Bảo không biết chứ là do Đạm Đài Thái Vũ vận chuyển chân khí trong cơ thể mình đến giúp đỡ anh kiểm soát khí vận, điều đó cũng có nghĩa là sức chống đỡ khí vận trong cơ thể của cô ta cũng trở nên yếu hơn, do vậy dưới sự tấn công của nó thương tích của cô ta chắc chắn càng nghiêm trọng hơn. Trần Gia Bảo đang định mở miệng nói điều gì đó thì Đạm Đài Thái Vũ đã giành lên tiếng trước: "Đừng lo cho tôi, tôi vẫn có thể kiên trì được trong một thời gian ngắn, anh tranh thủ thời gian đột phá đi, đây điều cuối cùng tôi có thể giúp anh, nếu anh không thể phá vỡ “Cảnh giới Truyền kỳ”, vậy thì... thì tôi cũng không còn sức giúp anh được nữa rồi."