"Đương nhiên phải tìm Thiên Mệnh Âm Dương Sư báo thù rồi, nhưng chẳng qua trước đó không cần phải vội” Trần Gia Bảo ngẩng đầu nhìn lên phía trên, không gian chấn động đã dừng lại, nhưng tiếng nổ "ầm ầm" vẫn truyền đến bên tai, sau đó anh nói: "Nếu như tôi không đoán sai, hẳn là máy bay. ném bom đang tiến hành dội bom, xem ra Thiên Mệnh Âm Dương Sư đã trở nên sốt ruột, không chờ được muốn tìm ra chúng ta ngay rồi”
Đạm Đài Thái Vũ chợt hiểu ra rồi nói: "Anh muốn tiếp tục trốn ở chỗ này rồi chờ cho máy bay ném bom của bọn họ rời khỏi hả?”
"Đây chỉ là một trong những lý do, còn một nguyên nhân chân chính là trước khi ra ngoài, chúng ta còn có chuyện khác phải làm." Khóe miệng Trần Gia Bảo lộ ra ý cười ấm áp, đưa viên đan dược màu đỏ trong lòng bàn tay tới trước mặt Đạm Đài Thái Vũ rồi nói: "Viên đan dược này tặng cho cô.” Đạm Đài Thái Vũ tỏ ra kinh ngạc, cô ta không hề nghi ngờ một chút nào cả, sau khi nuốt viên đan dược này xuống, thực lực của bản thân sẽ lập tức tăng vọt tới cảnh giới "Truyền Kỳ Hậu Kỳ", cũng chính vì thế, trong lòng cô ta mới càng hiểu rõ hơn mức độ quý báu của nó, đủ để làm cho bất kỳ một người nào trên thế giới này phải ra tay tranh đoạt. Cho nên khi Trần Gia Bảo nói muốn tặng viên đan dược này cho cô ta, trong lòng Đạm Đài Thái Vũ vô cùng cảm động, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười, nhưng vẫn lắc đầu "Viên đan dược này quá quý báu, tôi không thể nhận lấy.
Trần Gia Bảo không để cô ta có cơ hội từ chối, đã chủ động bỏ đan dược bỏ vào trong tay cô ta rồi cười nói: "Đừng khách sáo, nếu không có cô thì tôi đã sớm chết rồi, hơn nữa cũng nhờ cô xoa dịu cảm xúc và hấp dẫn sự chú ý của "Ngọc Tỷ Truyền Quốc, nên tôi mới có thể luyện chế thành công, vì thế công lao của cô không hề nhỏ.
Trần Phi Vũ tôi trước giờ luôn là người ăn quả nhớ kẻ trồng cây, cô xứng đáng nhận được viên đan dược này, hơn nữa tất cả có ba viên, dù có tặng cho cô một viên thì cũng không có gì †o tát cả, tôi vẫn chiếm lợi hơn”
Trần Gia Vũ đã nghĩ xong, hai viên đan dược còn lại, một viên chính mình tìm cơ hội sử dụng, mà viên còn lại thì tặng cho Lưu Ly, dù sao "Phật Cốt Xá Lợi" hiện giờ vẫn đang đặt trên mặt đất trong động Ngũ Sắc, anh lại không thể ra tay cướp về, trong lòng cảm thấy hổ thẹn với ấy, cho nên tặng Lưu Ly một viên đan dược làm bồi thường.
Đạm Đài Thái Vũ nghe Trần Gia Bảo nói đầy hợp tình hợp lý, hơn nữa thành thật mà nói, nếu như nói rằng chính mình không hề có một chút suy nghĩ nào về loại đan dược thần kỳ này thì hơi dối trá.
Sau đó Đạm Đài Thái Vũ không làm bộ, đưa tay nhận lấy đan dược rồi nắm trong lòng bàn tay, tiếp theo ánh sáng ngũ sắc chợt lóe lên, bỏ đan dược vào trong không gian kỳ lạ của "Thần Châu Thất Biến Vũ Thiên Kinh".
Một chút ngưỡng mộ chợt hiện lên trong mắt Trần Gia Bảo, đây quả thực là điều kỳ diệu của "Nhỏ nhưng tiện", nếu mình cũng học được một chiêu này, thì tương lai khi làm việc chắc chắn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Đạm Đài Thái Vũ khó có thể che giấu niềm vui sướng, sau đó mím môi cười nói: "Anh hào phóng như vậy, tặng đan dược quý giá như vậy cho tôi, anh không sợ sẽ thất bại trong trận quyết chiến vào ba năm sau với tôi hay sao?”
"Không có gì phải sợ" Trần Gia Bảo nhún vai rồi nói: "Tôi tin rằng một viên đan dược không thể quyết định được việc thắng thua giữa cô và tôi, khi đó hai người chúng ta ai thắng ai thua hay ai sinh ai chết, đến lúc ấy đều dựa vào bản lĩnh và số mệnh của mỗi người là được”
"Anh đã nghĩ thông suốt rồi." Đạm Đài Thái Vũ lắc đầu, xoay người lại, trong lòng cảm thấy khó hiểu, đột nhiên có một cảm giác buồn bã, đưa tay nắm trên chuôi kiếm, sau khi vận chuyển "Thần Châu Thất Biến Vũ Thiên Kinh" trong cơ thể, cảm giác khác thường trong lòng mới dần biến mất.
Ánh mắt của cô ta lại trở nên kiên định và sắc bén một lần nữa, sau đó rút thanh kiếm Thu Thủy ra rồi nói: "Chúng ta cũng đã đến lúc phải ra ngoài rồi"