“Được rồi.
” Tô Ánh Mai có chút thất vọng, xem ra, muốn trực tiếp giành được quyền đại diện phân phối từ chỗ Cố Minh Nhiên là không thể thực hiện được, nhưng trong buổi họp kêu gọi đầu tư ba ngày sau, căn cứ vào tình hình mấy ngày nay có thể thấy được mấy công ty kinh doanh đồ trang điểm khác của thành phố Hòa Bình nhất định sẽ cùng nhau nhắm vào mình, cơ hội giành được quyền đại diện cũng cực kỳ nhỏ.
Ấn tượng đầu tiên của Cố Minh Nhiên với Tô Ánh Mai rất tốt, ông ta nhìn ra sự thất vọng của Tô Ánh Mai, cười nói: “Đúng rồi, nếu như cô Tô cũng là người của thành phố Hòa Bình, không biết cô có quen với bác sĩ Trần không, nếu như cô có thể giúp tiến cử tôi với anh ta thì tôi có thể trực tiếp giao quyền đại diện cho cô.
”
“Bác sĩ Trần?” Tô Ánh Mai âm thầm kinh ngạc, nghe lời nói của Cố Minh Nhiên thì có thể nhận ra ông ta rất tôn trọng vị “Bác sĩ Trần” này, thậm chí ông ta còn bằng lòng lấy quyền đại diện ra để trao đổi, chẳng qua là, khi nào thì thành phố Hòa Bình lại có thêm một vị “Bác sĩ Trần” vậy ?
Trước ánh mắt mong đợi của Cố Minh Nhiên, trong đầu Tô Ánh Mai lần lượt nhớ lại những người có họ Trần mà cô biết, bao gồm cả Trần Gia Bảo, cuối cùng cô đều loại bỏ hết, chậm rãi lắc đầu, thở dài nói: “Tôi không quen bác sĩ Trần, ông Cố, nếu như ngài tìm anh ta là vì muốn khám bệnh thì ông Hứa Thành Sâm đây cũng là một bác sĩ giỏi mà.
”
Hứa Thành Sâm đang đứng ở bên cạnh xấu hổ cười một tiếng, vội vàng nói: “Cô chủ Tô quá khen tôi rồi, ở trước mặt bác sĩ Trần làm sao tôi dám tự xưng là ‘bác sĩ giỏi’ chứ? Chỉ tiếc, tôi chỉ biết tên của bác sĩ Trần nhưng lại không có phương thức liên lạc và địa chỉ của anh ấy, thành phố Hòa Bình này ít cũng có cả triệu người, nếu như thêm cả dưới huyện thì tôi đoán ước chừng có hơn mười triệu người, muốn tìm được bác sĩ Trần giữa biển người mênh mông như vậy gần như là mò kim đáy biển.
”
“Nếu như không tìm được bác sĩ Trần thì chỉ có thể trách số tôi không may mắn vậy, đành nghe theo ông trời thôi.
” Cố Minh Nhiên thở dài than, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng.
Vốn dĩ Tô Ánh Mai muốn hỏi tên của vị “bác sĩ Trần” này để giúp ông ấy hỏi thăm thử xem, nhưng ngay sau đó cô đã từ bỏ ý định này, tự giễu cười một tiếng, ngay cả người mà ông cụ nhà họ Cố cũng không tìm ra được thì sao mình có thể tìm ra chứ?
“Hình như mình từng nghe chị Thu Uyên nói qua Trần Gia Bảo cũng biết y thuật, liệu anh ta có phải là bác sĩ Trần hay không nhỉ?”
Trong đầu Tô Ánh Mai mới vừa xuất hiện cái suy nghĩ này thì cô lập tức lắc đầu bác bỏ, “Bác sĩ Trần” mà ngay cả ông cụ Cố Minh Nhiên cũng tôn trọng sao lại có thể là Trần Gia Bảo được chứ, anh ta có tài cán gì đâu?
Cố Minh Nhiên thấy sắc mặt Tô Ánh Mai trở nên kì lạ thì hỏi: “Cô Tô, có phải cô có tin tức của bác sĩ Trần hay không?”
“Không có.
”
Tô Ánh Mai chậm rãi lắc đầu.
“Ông Cố hãy yên tâm, chỉ cần bác sĩ Trần thật sự đang ở thành phố Hòa Bình, dựa vào thế lực của nhà họ Hứa chúng tôi thì nhất định có thể tìm thấy anh ấy thôi.
” Hứa Thành Sâm an ủi Cố Minh Nhiên.
Chuyện này thật sự không thể trách Hứa Thành Sâm cập nhật thông tin không nhanh nhẹn được, Trần Gia Bảo liên tục giẫm lên Tôn Trường Khang, Tạ Quốc An đang chờ đợi câu chuyện của những người khác, họ chỉ quanh quẩn giữa những con người đứng thứ hai trong giới thượng lưu được nhắc đến, mà Hứa Thành Sâm chính là một lão già cổ hủ, ngày thường thì ông ta đóng cửa không tiếp khách, nghiên cứu tìm hiểu sách y thuật chứ đừng nói đến chuyện tiếp xúc nói chuyện với người đứng thứ hai trong giới thượng lưu, ngay cả con gái ông ta cũng rất ít khi cùng nhau giao lưu, tự nhiên không biết Trần Gia Bảo ở đâu ra mà lại đứng giữa những người giàu có đấy tự xưng là “Danh tiếng lẫy lừng”.
“Vậy thì làm phiền nhà họ Hứa phải tốn chút bánh ngọt rồi.
” Cố Minh Nhiên bất đắc dĩ gật đầu.
Đột nhiên, Hứa Thành Sâm nhướn lông mày, ông ta nhìn người con trai của mình là Hứa Quân Bình đang ở phía bên ngoài sảnh bữa tiệc vẫy tay với ông ta, thấy thế ông ta bèn kiếm đại một lý do để đi ra ngoài.
Dường như Cố Minh Nhiên không có hứng thú nói với Tô Ánh Mai: “Cô Tô, ba ngày sau cuộc đấu thầu của chúng ta sẽ gặp nhau tiếp chứ.
”
Tô Ánh Mai âm thầm thở dài, cô cười một cách miễn cưỡng, nói: “Được thôi.
”
Cố Minh Nhiên đang chuẩn bị dẫn người rời khỏi thì Phương Hòa Nhiên đột nhiên bước tới, anh ta kính cẩn cúi đầu xuống, nói: “Cháu chào ông Cố.
”
“Cậu là?” Cố Minh Nhiên cẩn thận đánh giá Phương Hào Nhiên, ông ta chỉ cảm thấy anh ta có chút quen mặt, nhưng ông ta lại không nhớ ra đã gặp anh ta ở đâu rồi.
Phương Hòa Nhiên đứng thẳng lưng, cười nói: “Ông Cố, cháu là Phương Hòa Nhiên, Phương Lãng là ông nội của cháu.
”
Cố Minh Nhiên vô cùng vui vẻ, cười nói: “Hóa ra là cháu hả, nhiều năm không gặp ông cũng không nhận ra cháu luôn, gần đây ông nội cháu vẫn khỏe chứ?”
“Nhờ phúc lớn của ông Cố, gần đây ông nội cháu rất khỏe mạnh ạ.
” Phương Hòa Nhiên cung kính nói.
“Tốt tốt tốt, ông biết mà, ông nội cháu có y thuật cao siêu như vậy, cơ thể chắc chắn còn khỏe mạnh hơn ông nhiều.
” Cố Minh Nhiên thản nhiên cười ha hả.