“Chuyện này… Chuyện này không thể nào… ” Phương Hòa Nhiên cảm thấy khiếp sợ không thôi, sắc mặt của anh ta lộ ra vẻ khó mà tin nổi: “Bác Thôi vậy mà đã sắp trở thành Tông Sư, hơn nữa nhà ngoại còn là cao thủ lão luyện, ngươi… Một hậu bối “Thông U” như mày thì làm sao có thể đánh bại Bác Thôi được chứ?”
“Tôi là Tông Sư.” Trần Gia Bảo đứng cầm cây kiếm trên tay.
Chỉ đơn giản là bốn chữ này, mà sét đánh san bằng mặt đất.
Trần Gia Bảo thế mà lại là tông sư sao?
Phương Hòa Nhiên cảm thấy khiếp sợ, anh ta gần như không thể cầm chắc chủy thủ trong tay nữa mà để nó rớt xuống đất.
Lý Tùng Sơn lại thở dài không ngừng, mặt anh ta đen lại như tro tàn, anh ta thừa biết rằng với năng lực của một vị Tông Sư cấp bậc cường giả ở ngay trước mặt, hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào trong tay cả.
Sâu thẳm trong Tô Ánh Mai toát lên vẻ ngờ vực, cô thật sự không biết hai chữ “Tông Sư” được thốt ra từ miệng Trần Gia Bảo là có ý gì.
“Nhìn dáng vẻ của Phương Hòa Nhiên và Lý Tùng Sơn trông giống như Tông Sư rất lợi hại vậy.
Trần Gia Bảo, anh thật đúng là làm tôi ngày càng không thể hiểu nổi anh.”
Tô Ánh Mai đã nghĩ như thế.
“Trần Gia Bảo, à không, phải là Tông Sư Trần.” Rồi đột nhiên Lý Tùng Sơn lại cười một cách thê lương, anh ta nói: “Là tôi đã không đúng, đã đắc tội với anh rồi, tôi tình nguyện rướn cổ lên chờ đợi cái chết, chỉ xin anh có thể bỏ qua cho người nhà của vợ tôi thôi.”
Trần Gia Bảo nhìn anh ta một cách lạnh nhạt, ánh mắt của anh bắt đầu trở nên ác liệt.
Lý Tùng Sơn chỉ cảm thấy đôi mắt của Trần Gia Bảo giống như một mũi tên nhọn vậy.
Mặc dù trái tim anh ta cứ đập liên hồi nhưng anh ta vẫn can đảm đối mặt với Trần Gia Bảo.
Một lát sau, Trần Gia Bảo dời tầm mắt sang chỗ khác rồi nói với giọng điệu hời hợt: “Tôi chấp nhận lời đề nghị của anh là vì tôi xem anh như một người đàn ông.”
Lý Tùng Sơn cười một cách chua xót, anh ta từ từ quỳ xuống chân Trần Gia Bảo mà nói lời cảm ơn với anh: “Cảm ơn Tông Sư Trần.”
Bóng hình của anh ta trông rất thê lương, tâm thì như đã chết mất rồi.
Mặc dù anh ta quỳ xuống nhưng anh ta vẫn giữ vững được tôn nghiêm cuối cùng của một người đàn ông.
Trần Gia Bảo không nhìn anh ta nữa, anh bước tới chỗ của Tô Ánh Mai.
“Con mẹ nó, Trần Gia Bảo thế mà lại là Tông Sư, còn trẻ như vậy mà đã là Tông Sư rồi, nói ra thì ai dám tin chứ?” Sắc mặt của Phương Hòa Nhiên đột nhiên thay đổi rất nhiều, Tôn Trường An thì vừa mới chết, Thôi Xuân Vinh thì đang hôn mê bất tỉnh, Lý Tùng Sơn thì lao ra trận nhận lấy cái chết.
Bây giờ chỉ còn mỗi mình anh ta chiến đấu anh dũng.
Phải đối mặt với một vị Tông Sư cường giả thì phần thắng duy nhất của anh ta chính là Tô Ánh Mai.
Nghĩ đến đây, anh ta lập tức kề dao vào cổ của Tô Ánh Mai rồi anh ta bắt đầu nói bằng giọng điệu sợ hãi: “Mày đừng tới đây, mày mà dám bước về phía trước một bước thì tao sẽ giết cô ta ngay lập tức.”
Trần Gia Bảo vẫn tiếp tục bước tới như cũ, anh hoàn toàn không để mắt tới Phương Hòa Nhiên mà lại nở nụ cười dịu dàng với Tô Ánh Mai: “Đừng sợ, trước khi anh ta kịp ra tay thì tôi đã có một trăm cách để cứu cô ra.”
“Ừ, tôi không sợ.” Dường như Tô Ánh Mai cũng bị ảnh hưởng từ anh, khóe miệng của cô cũng nhếch lên nụ cười thản nhiên.
Sắc mặt của Phương Hòa Nhiên thay đổi đột biến, anh ta có cảm giác như bị khuất phục.
Nhưng đứng trước mặt Trần Gia Bảo, anh ta hoàn toàn không có dũng khí di chuyển cây dao trong tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Gia Bảo từng bước rồi lại từng bước đi đến chỗ anh ta.
Trần Gia Bảo bước tới bên cạnh Tô Ánh Mai, anh cũng không thèm đoái hoài gì tới Phương Hòa Nhiên mà thẳng tay cởi sợi dây trói ở tay cô, anh ôm lấy cô rồi đi tới cạnh cửa sổ.
Sắc mặt của Tô Ánh Mai vì ngượng ngùng mà trở nên đỏ bừng hơn, chỉ là cô vẫn ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của Trần Gia Bảo giống như một con mèo con vậy, trong lòng cô bắt đầu nảy sinh cảm giác rung động.
Trong suốt cả toàn bộ quá trình đó, Phương Hòa Nhiên chỉ biết trơ mắt nhìn hai người họ, anh ta cũng không dám có bất kỳ động thái nào khác, bởi vì Trần Gia Bảo là Tông Sư.
Dưới Tông Sư chỉ là con kiến nhỏ bé mà thôi!
Hương Giang bắt đầu khởi động máy bay trực thăng, cô ấy đã chờ sẵn ở bên ngoài cửa sổ, Trần Gia Bảo đưa Tô Ánh Mai vào trong máy bay trực thăng và để Hương Giang đưa cô rời khỏi đây trước.
Sau đó, Trần Gia Bảo xoay người lại mà nhìn về phía Phương Hòa Nhiên.
Phương Hòa Nhiên bất chợt giật mình, anh ta không kìm được mà lui về sau một bước, điên cuồng gào lên: “Mày đã cứu được người ta rồi, còn muốn làm gì nữa hả?”
Trần Gia Bảo cười một cách lạnh nhạt, trên tay anh cầm thanh kiếm dài, anh nói: “Tôi tới đây không chỉ để cứu người mà còn để giết người.”
Ngay tức khắc, Phương Hòa Nhiên cảm nhận được một luồng sát khí lạnh thấu xương bao trùm lấy!
Đêm nay, tòa cao ốc Hồng Cốc máu đổ khắp nơi.
Bao gồm cả 108 thuộc hạ được nhà họ Lý huấn luyện nghiêm khắc đều bị một nhát kiếm chém chết.