Vẻ mặt Tô Ánh Mai cũng thay đổi.
Cụ bà ở bên cạnh chế giễu nói: “Đứa con gái này quan trọng nhất là cái gì mọi người biết không, đó chính là danh tiếng và trinh tiết đó, thế mà hôm qua nó lại ở bên ngoài với người đàn ông này, thực sự là không biết xấu hổ!”
Ai cũng không chú ý tới vẻ mặt Trần Gia Bảo đã dần dần trở nên lạnh lùng khó đoán.
Lưu Ngọc Lan nhìn về phía Trần Gia Bảo, chỉ tay vào mũi anh cười lạnh lùng, nói: “Mày là ai mà cũng dám đến đây cướp người phụ nữ của nhà họ Tô? Bây giờ vẫn còn kịp đó, mày mau cút đi!”
Trần Gia Bảo liền chủ động ôm eo Tô Ánh Mai, nói giống như anh đang tuyên bố chủ quyền vậy: “Tôi là Trần Gia Bảo, là chồng chưa cưới của Tô Ánh Mai, hôn ước của bọn tôi vẫn còn ở đó, còn bà, bà là ai mà dám quyết định tất cả như vậy?”
Anh vừa nói xong, mọi người xung quanh tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Chồng chưa cưới của Tô Ánh Mai?
Vẻ mặt của Lưu Ngọc Lan với mấy người xung quanh đều thay đổi.
Lưu Ngọc Lan đã nghe nói qua, năm đó ông cụ từng định ra một cuộc hôn nhân cho Tô Ánh Mai, mà người đó tên là Trần Gia Bảo.
Có điều là đã hơn mười năm trôi qua nhưng vẫn không có một chút tin tức nào của Trần Gia Bảo, cho nên Lưu Ngọc Lan đã quên mất chuyện này, nhưng bà ta không ngờ rằng Trần Gia Bảo thật sự xuất hiện.
“Chỉ là cậu chủ nhà họ Phụng đã coi trọng Tô Ánh Mai.
.
.”
Nhớ tới cậu chủ nhà họ Phụng, Lưu Ngọc Lan lập tức nở nụ cười đắc ý, ở trước mặt một người vừa có quyền vừa có tiền như cậu chủ nhà họ Phụng, thì đừng nói tới chuyện Trần Gia Bảo và Tô Ánh Mai mới chỉ có hôn ước chứ vẫn chưa kết hôn, cho dù hai người bọn họ có thật sự đăng ký kết hôn rồi đi chăng nữa thì chỉ cần cậu chủ nhà họ Phụng nói một câu, bà ta cũng sẽ làm đơn đăng ký kết hôn đó trở thành mớ giấy lộn.
Nghĩ tới đây, Lưu Ngọc Lan cười lạnh nói: “Tôi không cần biết cậu là ai, tóm lại, Tô Ánh Mai không phải người mà cậu có thể với tới, nếu như không muốn sống không bằng chết thì hãy cách xa Tô Ánh Mai một chút, nếu không, đừng nói tới cậu chủ nhà họ Phụng, chỉ cần nhà họ Tô chúng tôi muốn thì cũng sẽ dễ dàng nghiền nát cậu giống như nghiền nát một con kiến vậy.”
Tô Văn Cường đang đứng bên cạnh cười lạnh nói: “Mẹ, nhiều lời với cái thứ ngu dốt này làm gì? Giao nó cho con đi, con cho người chặt đứt chân của nó, lại thiến nó đi làm quà xin lỗi cậu chủ nhà họ Phụng.”
“Được được được, đối phó với cái thứ không biết xấu hổ như bọn chúng thì phải xử lý như vậy.” Mặt mày bà cụ hớn hở, nhưng lời nói của bà ta lại tràn đầy ác độc.
Đây không chỉ là uy hiếp mà còn nhục mạ người khác!
Tô Ánh Mai dẫn chồng chưa cưới của mình về nhà lại bị đối xử như vậy.
Sắc mặt Tô Ánh Mai trầm xuống, tức giận đến run người.
Trần Gia Bảo an ủi vỗ cánh tay của Tô Ánh Mai, ngay sau đó anh đi về phía Tô Văn Cường, vừa đi vừa thản nhiên nói: “Tuổi còn nhỏ đã muốn bắt chước người ta đi làm đại ca, chẳng lẽ không có ai nói với cậu, không có thực lực mà còn muốn làm đại ca thì chỉ là kẻ ngu dốt à?”
Vừa nói hết câu, Trần Gia Bảo đã đi tới trước mặt Tô Văn Cường, nhìn cậu ta từ trên cao.
“Sao nào, mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, nơi này chính là địa bàn của nhà họ Tô, mà tao lại là cháu đích tôn của nhà họ Tô, là người thừa kế tương lai của nhà họ Tô, mày dám đụng tới tao à?” Tô Văn Cường cười khinh thường nói.
Nhà họ Tô là một trong những dòng họ lớn nhất của thành phố Hòa Bình, hơn nữa, không bao lâu nữa là có thể hợp tác với nhà họ Phụng, đến lúc đó, ngay cả nhà họ Tạ cũng phải nể mặt nhà họ Tô, một tên Trần Gia Bảo có là cái gì?
“Đụng tới cậu?”
Trần Gia Bảo cười nhạo một tiếng, đột nhiên cầm lên cái gạt tàn thuốc thủy tinh trên bàn cờ, hung hăng nện vào gáy Tô Văn Cường.
Trong tức khắc Tô Văn Cường kêu thảm một tiếng, máu tươi chảy ra ròng ròng, cậu ta ngã từ trên ghế xuống, bất tỉnh nằm ngửa mặt trên mặt đất.
“Ngu ngốc.” Trần Gia Bảo cười lạnh một tiếng, rút một tờ giấy vệ sinh ra, lau vết máu trên tay sau đó tiện tay ném cái gạt tàn thuốc qua một bên.
Tô Ánh Mai lập tức trợn to hai mắt, mặc dù Trần Gia Bảo rất bạo lực, nhưng mà trong lòng cô lại cảm thấy hả hê một cách khó hiểu.
Sắc mặt Lưu Ngọc Lan biến đổi, nổi giận đùng đùng đứng lên, vội vàng nhào tới kiểm tra vết thương trên người Tô Văn Cường, sau đó bà ta chỉ vào mặt Trần Gia Bảo điên cuồng mắng: “Mày.
.
.
Mày là cái thá gì, lại dám đánh con trai tao, khốn kiếp, nhà họ Tô nhất định sẽ băm mày ra thành trăm mảnh đút cho chó ăn.
.
.”
Đột nhiên, Trần Gia Bảo đá vào bụng Lưu Ngọc Lan một cái khiến bà ta té xuống đất, khinh bỉ nói: “Con hư tại mẹ, chỉ có người mẹ như bà mới sinh được cái thứ ngu ngốc như nó, đúng là mẹ nào con nấy, đáng đời!”