Cực Phẩm Thần Y

Chương 371





Trần Gia Bảo liếc mắt nhìn gã bảo vệ bằng đôi mắt kỳ lạ, không hiểu tại sao anh ta lại khinh thường mình như vậy.

Nhưng chắc chắn người có địa vị như Trần Gia Bảo sẽ không chấp nhặt mấy chuyện vặt vãnh này với gã bảo vệ đó đâu.
Bỗng nhiên, một chiếc BMW màu trắng dừng ở trước cửa câu lạc bộ một cách vững vàng.

Mặc dù không nhìn rõ chủ nhân của chiếc xe là ai nhưng chỉ cần nhìn biển số là tỉnh A00000 thì cũng đủ biết chủ nhân của chiếc xe không phải người giàu thì cũng là người sang, ngay cả Trần Gia Bảo cũng phải liếc nhìn một cái.
Ngay sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ vest đen thẳng thớm mở cửa xe đi ra.


Anh ta cao khoảng trên một mét tám, khuôn mặt đẹp trai, khôi ngô tuấn tú, cốt cách thanh cao, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin và cầm trên tay một bó hoa hồng lớn.

Anh ta dựa người vào thân xe, vẻ tự tin hiện ra trên khuôn mặt.
Rõ ràng là anh ta đang đợi một cô gái nào đó.
So với anh ta thì Trần Gia Bảo không có xe sang, không cầm hoa đẹp nên trông anh có vẻ nghèo túng hơn hẳn.
Lúc này gã bảo vệ tên Trương Đạt mới gật đầu một cái, cười một cách thỏa mãn rồi lẩm bẩm một mình: “Muốn theo đuổi con gái ở câu lạc bộ này thì ít nhất cũng phải như vậy chứ.

Nhìn cái tên đang đứng bên kia mà xem, không muốn bỏ ra cái gì mà lại muốn theo đuổi con gái nhà người ta á, chậc chậc, đúng là ngu dốt, không biết trời cao đất dày mà.”
Tai Trần Gia Bảo rất tinh nên anh có thể nghe rõ từng lời một của gã bảo vệ, nhưng anh không để tâm lắm.
“Này, anh bạn, anh cũng đến đây để theo đuổi cô gái nào à?” Đột nhiên người đàn ông trẻ tuổi đang cầm hoa đó nhìn về phía Trần Gia Bảo, cười một cái rồi nói to.
Trần Gia Bảo suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Cứ coi là vậy đi, tôi tới tìm vợ tôi.”
Hai mắt của người đàn ông đó sáng lên, anh ta chủ động đi đến trước mặt Trần Gia Bảo, bày ra dáng vẻ chúng ta có cùng cảnh ngộ rồi cười mà nói: “Vợ anh cũng làm việc ở câu lạc bộ Hải Thiên này hả?”
“Cứ coi là vậy đi.” Trần Gia Bảo gật đầu, nói bằng giọng mơ hồ.

Đúng ra mà nói, mặc dù Tạ Cẩm Tú là tổng giám đốc của câu lạc bộ này nhưng đúng là cô làm việc trong câu lạc bộ Hải Thiên thật mà.
“Chúc mừng anh đã ôm người đẹp về nhà thành công, xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Nhậm Đông Bình, là người trên thành phố.


Mục đích của tôi khi đến đây cũng không khác anh là bao, chỉ khác là anh đang chờ vợ còn tôi thì đang chờ cô gái mà tôi đang theo đuổi thôi.

Cô ấy là nữ thần, chính là nữ thần đó.
Đúng rồi, lần đầu tiên gặp nhau, không có gì để làm quà gặp mặt, để tôi mời anh một điếu thuốc thế nên đừng khách sáo nhé.” Nhậm Đông Bình cười nói, lấy điếu thuốc từ trong túi ra, đưa cho Trần Gia Bảo một điếu Tiểu Hùng Miêu màu xanh biếc đặc biệt, là loại thuốc hiếm có trên thị trường.
“Cảm ơn anh.” Trần Gia Bảo cảm thấy buồn cười nhưng vẫn nhận lấy rồi kẹp lên tai.
Nhậm Đông Bình lại lấy ra một điếu thuốc khác, vừa định đưa lên miệng rồi châm lửa thì đột nhiên anh ta lại rút điếu thuốc ra rồi nói bằng giọng ngượng ngùng: “Nghe nói con gái không thích đàn ông hút thuốc thì phải.

Trước đây tôi còn nghĩ con gái bọn họ chỉ giỏi chuyện bé xé ra to, không hiểu sở thích của đàn ông nhưng bây giờ nghĩ lại thì mới thấy, hút thuốc đúng là không tốt lắm.”
“Còn tùy vào hoàn cảnh chứ, nếu cô gái đó thích anh thì dù anh có đi dép lê, mặc quần cộc, trên miệng phì phèo điếu thuốc thì cô ấy vẫn thấy anh rất tuyệt.

Còn nếu cô ấy không thích anh thì dù anh không hút thuốc, cô ấy vẫn có thể vạch ra một trăm khuyết điểm của anh mà thôi.” Trần Gia Bảo cười nói.
“Ông anh nói rất đúng, nghe có lý lắm, phụ nữ đúng là một sinh vật rất phức tạp.” Hai mắt Nhậm Đông Bình sáng lên, anh ta vỗ đùi kêu đét một cái rồi giơ ngón tay cái về phía Trần Gia Bảo.
Hai người đều cười to.
Trần Gia Bảo thấy Nhậm Đông Bình khá thú vị, anh cười rồi nói: “Nhìn dáng vẻ của anh Nhiễm đây thì cũng không thiếu phụ nữ thích mới phải chứ nhỉ.


Không biết cô gái kia là người như thế nào mà anh phải tự mình đến đây để theo đuổi thế này?”
“Cô ấy là Tạ Cẩm Tú, tổng giám đốc câu lạc bộ golf Hải Thiên này đấy.” Khi Nhậm Đông Bình nhắc đến tên của Tạ Cẩm Tú thì ngay cả khóe miệng của anh ta cũng toát ra nụ cười đầy ngưỡng mộ, anh ta không hề nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Trần Gia Bảo.
“Má nó, lại một thằng muốn cướp người của mình.” Trần Gia Bảo im lặng một lúc, lắc đầu cười nhẹ một cách khinh thường.
Nhậm Đông Bình không hề phát hiện ra sự kỳ lạ của Trần Gia Bảo, vẻ ngưỡng mộ lóe lên trong mắt anh ta: “Cô Tạ Cẩm Tú là người phụ nữ xinh đẹp và cao quý nhất mà tôi từng thấy.

Tôi gặp cô Tạ Cẩm Tú trong một bữa tiệc vào vài ngày trước.

Trời ơi, lúc vừa nhìn thấy cô ấy, tôi đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Kể từ khoảnh khắc đó, tôi đã quyết tâm phải theo đuổi được cô ấy.

Mặc dù đến bây giờ cô ấy có thể không biết tôi là ai nhưng tôi vẫn tin rằng chân thành sẽ chiến thắng tất cả,”
“Cô ấy không biết anh là ai, vậy mà anh cũng dám gióng trống khuya chiêng công khai theo đuổi cô ấy như thế này á? Anh không sợ cô ấy đã có chồng rồi à?” Trần Gia Bảo cười.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.