Chương 407
Tần Vũ Hinh “phốc phốc”, khuôn mặt xinh xắn lập tức đỏ bừng, nét mặt lại tràn đầy vui sướng, ngay cả lông mày cũng mỉm cười, đầu cúi xuống, bàn tay nhỏ bé xoa xoa góc áo trong vô thức, vừa hồi hộp vừa mong đợi: “ Anh… anh là vì tôi mới đến sao? Thì ra, thì ra anh còn nhớ tới ước hẹn với chị em chúng tôi.”
Trần Gia Bảo nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cười nhìn Tần Vũ Hinh.
Tần Vũ Hinh cho rằng Trần Gia Bảo ngầm thừa nhận, cô ấy vui sướng nhảy dựng lên, đột nhiên ngẩng đầu, lấy hết can đảm nói: “Vậy thì … Vậy tôi có thể mời anh khiêu vũ không?”
Sau khi nói xong, Tần Vũ Hinh vừa hồi hộp vừa mong đợi, vì sợ Trần Gia Bảo sẽ từ chối.
Đường đường là tiểu công chúa nhà họ Tần, đoan trang, thục nữ, là người tình trong mộng của vô số thiếu gia ở kinh thành, không có mấy người có thể nói chuyện với cô ấy, nhưng hiện tại, Tần Vũ Hinh chủ động mời Trần Gia Bảo khiêu vũ, thậm chí còn lo lắng Trần Gia Bảo sẽ không đồng ý.
Nếu cảnh này mà bị những người ái mộ Tần Vũ Hinh nhìn thấy, chắc chắn hắn ta sẽ rút đao ngay tại chỗ và lập một nhóm để đánh Trần Gia Bảo đến chết.
Trần Gia Bảo khẽ cau mày, vốn dĩ anh muốn đi theo Triệu Đức Minh, nhưng hiện tại lại bị Tần Vũ Hinh làm chậm trễ, ước chừng hiện tại có đuổi theo Triệu Đức Minh cũng đã không kịp rồi, anh thầm thở dài một tiếng rồi nở nụ cười: “ được chứ, đây là vinh hạnh của tôi.”
“Yê, thật tốt quá!” Trong lòng kinh ngạc, Tần Vũ Hinh không khỏi thốt lên tại chỗ, sau đó nhận ra mình mất bình tĩnh trước mặt Trần Gia Bảo, trong lòng không khỏi xấu hổ, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, khẽ lè lưỡi, thật đáng yêu và dễ thương.
“Mời.” Trần Gia Bảo chủ động đưa tay ra, tao nhã phong độ.
Tần Vũ Hinh hai mắt sáng lên, cô ấy nhẹ đáp ứng, đặt bàn tay ngọc mảnh mai vào lòng bàn tay Trần Gia Bảo, cảm giác được đầu ngón tay nóng lên, thân thể Tần Vũ Hinh khẽ run lên.
Sau đó, Trần Gia Bảo chủ động nắm lấy bàn tay ngọc của Tần Vũ Hinh đi đến trung tâm vũ trường bên cạnh, khiêu vũ theo điệu nhạc.
Vũ đạo của Trần Gia Bảo vẫn là học từ Tô Ánh Mai, nhưng anh là một cao thủ võ thuật, cùng với tài năng phi thường, không những không giống người mới bắt đầu, mà còn nhảy rất xuất sắc, phối hợp rất tốt, động tác uyển chuyển và điệu nghệ, khiến người ta cảm thấy mỹ miều. .
Trái tim Tần Vũ Hinh lúc đầu vừa ngạc nhiên vừa căng thẳng, cộng với việc khiêu vũ, bị năng lượng nam tính trong cơ thể Trần Gia Bảo hút vào, tim đập nhanh hơn, đầu choáng váng, cô ấy chỉ có thể vô thức nhảy theo nhịp điệu của Trần Gia Bảo.
Rất nhiều người xung quanh xem cảnh này, đầu tiên họ bị sốc khi được nhìn tận mắt cảnh Vũ Hinh khiêu vũ, sau đó nhìn kỹ và phát hiện ra người nhảy với cô đó là Trần Gia Bảo, người vừa khiến Lục Hán Dương mất mặt, tất cả đều bị sốc.
“Mẹ kiếp, tại sao lão đại lại được yêu thích như vậy, ngày thường lười nói chuyện với người khác phái, lại đi khiêu vũ với đại ca? Chẳng lẽ lão đại là một sát thủ mỹ nhân sao? Ngay cả Tần tiểu thư, người mới gặp lần đầu, cũng Quỳ xuống dưới chân của đại ca? “
Hồ Quốc Minh há to miệng, sửng sốt.
“Hừ hừ!” Hoa Ngữ Vi nặng nề khịt mũi, có chút ghen tị.
Đồng dạng Kiều Phượng Hoa cũng rất ngạc nhiên, cô ấy và chị em họ Tần đã là bạn nhiều năm, cô biết rất rõ Tần Vũ Hinh và biết rằng cô ấy luôn luôn coi thường người khác giới, nhưng bây giờ, không chỉ khiêu vũ với Trần Gia Bảo, má cô ấy đỏ bừng và đôi mắt ngấn nước, đó là biểu hiện của một cô gái đang yêu.”
“Lẽ nào Vũ Hinh thích Trần Gia Bảo không?” Kiều Phượng Hoa ngạc nhiên, sau đó nghĩ: “Chỉ là cho dù Vũ Hinh và Trần Gia Bảo có tình cảm với nhau, thì liên quan gì đến việc Thi Kì sẽ từ chối kết hôn với Lục Hán Dương?”
Kiều Phượng Hoa nhìn Tần Thi Kì Lam trong tiềm thức, cả kinh, suýt nữa làm đổ rượu vang đỏ trong tay.
Bởi vì trên người chiếc váy dạ hội màu trắng, Tần Thi Kì xinh đẹp như thiên thần, nhưng vừa nhìn thấy Trần Gia Bảo, cô ấy hưng phấn đứng lên khỏi chỗ ngồi, ánh mắt sáng ngời của cô ấy mang theo sự kinh ngạc và vui mừng, dưới sự kích động, ngay cả thân thể mỏng manh của cô cũng hơi run rẩy, mong manh.
“Anh ấy đến rồi, Trần Gia Bảo thực sự đến tỉnh lỵ, anh ấy thực sự không quên lời hứa với chúng tôi.“
Tần Thi Kì rất cao hứng, đột nhiên cô ấy nghĩ tới: “Ngài Trần sớm không tới muộn không tới. Anh ấy chọn lúc này để xuất hiện vì dự tiệc đính hôn sao. Không lẽ, anh ấy tới đây vì tôi sao?”
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Thi Kì tràn ngập vui sướng cảm động, tâm trạng vốn dĩ u ám lập tức sáng lên, khuôn mặt xinh đẹp bừng sáng, khóe miệng còn nở một nụ cười ngọt ngào.
Lục Hán Dương đứng ở cách đó không xa, căn bản vẫn lạnh lùng nhìn Trần Gia Bảo, anh ta đột nhiên nhìn thấy vẻ đẹp của Tần Thi Kì, Lục Hán Dương ánh mắt sáng lên, trong lòng rung động, anh ta đi đến bên cạnh Tần Thi Kì, lộ ra vẻ dịu dàng trìu mến. Với một nụ cười lịch thiệp: ” Thi Kì, anh có thể mời em nhảy một điệu nhảy được không?”
Tần Thi Kì sửng sốt trong chốc lát, sau đó cô ấy mới tỉnh táo lại, liền nhìn thấy Lục Hán Dương đang đứng ở bên cạnh mình, trong lòng nổi lên một tia chán ghét, vẻ mặt cũng mờ mịt, cô ấy bình tĩnh nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi không được khỏe, xin thứ lỗi.“