“Ngày hôm qua tôi bị bắt vào cục cảnh sát, chuyện này có phải cũng liên quan tới ông không?”
Trong chớp mắt Tưởng Đức Lâm lại giật mình, cái này là do nhóm cha chú của thành phố Hoà Bình, lập tức vội giải thích: “Cậu Trần, hiểu lầm rồi, đây chỉ là hiểu lầm thôi, đây đều là do Lý Đức Trung giở trò sau lưng…”
Sau khi Tưởng Đức Lâm kể đúng sự thật về kế hoạch của Lý Đức Trung ra, thì dè dặt nhìn về phía Trần Gia Bảo.
“Lý Đức Trung?” Trần Gia Bảo bỗng nhiên hiểu ra, lại đột nhiên nghĩ đến, đây không phải là tên đang theo đuổi vợ lớn lại bị mình đánh cho một trận hay sao? Không nghĩ tới hắn ta lại dám giở trò sau lưng.
Đôi mắt Trần Gia Bảo loé lên tia sắc bén.
Sau khi hẹn ngày mai sẽ tới đưa Cố Tinh Hoàn xong, Trần Gia Bảo lập tức chào tạm biệt rồi rời đi.
Do Hàn Đông Vy không có ở đây nên Tạ Hoàng Dương bảo Tạ Cẩm Tú đưa anh đi, hơn nữa Tạ Anh Dũng còn đặc biệt dặn đưa Trần Gia Bảo đến biệt thự ở ngoại ô vùng vịnh.
Dọc đường đi, Tạ Cẩm Tú vẫn đang suy nghĩ đến chuyện cá cược, sợ Trần Gia Bảo nói ra yêu cầu gì quá đáng nên tâm trạng vẫn không yên, luôn nhìn Trần Gia Bảo qua kính chiếu hậu.
Thế nhưng toàn bộ quá trình di chuyển Trần Gia Bảo đều nhắm mắt nghỉ ngơi, không nhìn cô một cái, điều này lại khiến cô cảm thấy có chút mất mát.
Đi được một nửa quãng đường, hình như Trần Gia Bảo phát hiện có vấn đề, đột nhiên mở mắt ra, cau mày nói: “Cô có vệ sĩ bảo vệ theo bên mình không?”
Tạ Cẩm Tú lắc đầu tỏ ý không có, có vẻ kiêu ngạo nói: “Ở thành phố Hoà Bình không có ai dám ra tay với người nhà họ Tạ, căn bản là không cần phải đưa vệ sĩ theo.
”
Ánh mắt Trần Gia Bảo như đang suy nghĩ điều gì đó, bất thình lình nói: “Dừng xe.
”
Tạ Cẩm Tú theo phản xạ thắng gấp, thiếu chút nữa là đầu đã đụng vào vô lăng, tức giận nói: “Anh bị điên à?”
“Cô ở đây chờ tôi đi”
Trần Gia Bảo trực tiếp mở cửa xe bước xuống, vừa mới đi được mấy bước thì đột nhiên Tạ Cẩm Tú lại cắn răng đuổi theo, hô lên: “Anh không thể nói cho tôi biết điều kiện đánh cược là gì sao?”
Trần Gia Bảo xoay người, nhìn thân thể hoạt bát yêu kiều của Tạ Cẩm Tú bị áo dài màu trắng xanh buộc quanh, đột nhiên miệng lại nở một nụ cười đểu, đi về phía cô, trong chốc lát đã tới bên cạnh Tạ Cẩm Tú, chóp mũi cũng có thể ngửi được hương thơm thanh nhã.
“Anh… Anh muốn làm gì?” Bỗng nhiên hơi thở của Tạ Cẩm Tú có hơi gấp gáp, chẳng lẽ là anh lại muốn mình?
Căng thẳng lại thêm ngượng ngùng, cô vô thức muốn quay về xe, nhưng ý nghĩ lại có chút thay đổi, vốn khi thua Trần Gia Bảo cô đã đồng ý một điều kiện với anh, nếu như hôn một cái thì cũng không phải là không chấp nhận được.
Tạ Cẩm Tú tôi đã nói thì sẽ làm!
Tạ Cẩm Tú căng thẳng nhắm hai mắt lại, giống như là đã coi thường cái chết, chỉ là gò má đỏ ửng lên, mí mắt hơi run, cũng có thể thấy được hồi hộp và ngượng ngùng trong lòng cô.
Một lúc sau, mọi thứ đều không giống như những hình ảnh mà Tạ Cẩm Tú đã tưởng tượng ra.
Trần Gia Bảo không hôn cô mà đưa tay ôm lấy cô, thổi một hơi bên tai cô, có vẻ cười trêu nói: “Đợi tôi nghĩ xong đã rồi tôi sẽ nói với cô, bây giờ cô ngoan ngoãn đợi tôi ở trong xe, không được đi ra ngoài, tôi sẽ trở về nhanh thôi.
”
Lần đầu tiên Tạ Cẩm Tú thân mật với người khác giới như vậy, lỗ tai lại là nơi nhạy cảm của cô, bị Trần Gia Bảo thổi một luồng khí nóng nên cả người cô đều mềm nhũn, nếu không phải Trần Gia Bảo đang ôm cô thì chắc cô đã đứng không vững rồi.
Sau khi Trần Gia Bảo buông cô ra thì xoay người đi về phía trước, vừa lúc đó trời lại nổi mưa làm những hai mưa nhỏ lất phất rơi xuống.