Chương 721
Giây tiếp theo, đám đàn ông cao lớn mặc sao đen lũ lượt lui sang hai bên, nhường ra một lối đi cho Kinh Đại Vĩ – người đang mặc bộ đồ rộng thùng thình, cùng với các đai ca của thế giới ngầm ở Hòa Bình và nhiều thành phố khác bước vào bên trong.
Ban đầu Kinh Đại Vĩ và bọn họ là xe đi sau cùng nhưng vẫn muốn đến hỗ trợ Mã Hồng Mai, cũng coi như là để tỏ chút lòng thành với nhà họ Lục ở tỉnh lị.
Nhưng vừa vào khách sạn, Kinh Đại Vĩ đã nghe thấy có người bên trong đám đông tự xưng là “Trần Gia Bảo”, cộng với giọng nói bình tĩnh nhưng tràn đầy khí thế của người đó, thực sự giống với dáng vẻ cao cao tại thượng, coi trời bằng vung của “cậu Trần”.
Kinh Đại Vĩ lập tức sợ đến mất mật, lúc này ông ta vội vàng hét lên ngăn đám người đang chuẩn bị ra tay kia lại, vội vàng đi vào trong, đồng thời trong lòng cũng thầm cầu nguyện mong rằng người bên trong không phải Trần Gia Bảo, nếu không, hôm nay lớn sẽ chuyện rồi đây.
Tuy nhiên, ông ta phải thất vọng rồi. Lúc vào bên trong, Kinh Đại Vĩ thấy Trần Gia Bảo đang chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt đầy ẩn ý, nhìn mình với ánh mắt sắc bén.
Kinh Đại Vĩ nhớ tới một “cậu Trần”
quỷ thần khó đoán, thủ đoạn ảo diệu, lập tức sợ đến run lên, sắc mặt xám xịt như tro tàn. Hai chân ông ta hơi nhũn ra, suýt chút nữa đã đứng không vững, sợ hãi nói: “Trần… Trần…”
“Không sai, thằng đó là Trần Gia Bảo, là nó đã đánh gãy tay tôi.”
Mã Cảnh Hồng không phát hiện ra sự khác thường của Kinh Đại Vĩ, bất mãn nói: “Tôi và cháu gái đang chuẩn bị dạy cho thằng nhãi này một bài học, ông vừa kêu lên đã khiến bầu không khí trầm xuống rồi, ông làm gì vậy?”
Mặt Kinh Đại Vĩ lại biến sắc, Mã Hồng Hiển đã bị Trần Gia Bảo đánh gãy tay, bây giờ mình còn không biết ý mà đến giúp ông ta gây rắc rối cho cậu Trần, đầu mình bị úng rồi sao? Ngộ nhỡ cậu Trần tiếp tục truy cứu chuyện này, vậy thì đêm nay mình có thể bước ra khỏi khách sạn Hương Tạ Lệ này không vẫn còn là một ẩn số, ông ta thầm nghĩ.
Nghĩ vậy, Kinh Đại Vĩ vội vàng giải thích với Trần Gia Bảo: “Không phải, cậu nghe tôi giải thích, tôi…”
Mã Hồng Mai còn tưởng rằng Kinh Đại Vĩ đang giải thích với chú hai của cô ta, vì dù Kinh Đại Vĩ có là đại ca ở thế giới ngầm, nhưng nhà họ Mã đã liên hôn với nhà họ Lục, Kinh Đại Vĩ xưng hô một cách tôn kính với chú hai để nịnh bợ nhà họ Lục cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ đến đây, Mã Hồng Mai vô cùng đắc ý, cười nói: “Không sao, ông Kinh là người của chúng tôi, không cần phải giải thích gì đâu. Đúng lúc ông Kinh cũng đã đến đây thì hãy để ông Kinh được tận mắt chứng kiến thằng chó chết Trần Gia Bảo này sẽ có kết cục bi thảm thế nào.”
Kinh Đại Vĩ khóc không ra nước mặt, con mẹ nó ai bảo tôi cùng một phe với các người, chú cháu các người kẻ xướng người họa, định kéo ông đây xuống hố cùng chắc?
“Ồ? Hóa ra ông là người của bọn họ?”
Trần Gia Bảo nhìn sang Kinh Đại Vĩ, ánh mắt càng thêm phần ý vị.
Mặc dù giọng điệu của anh rất bình thản, nhưng trong mắt Kinh Đại Vĩ, giọng điệu đó lại đáng sợ vô cùng. Dọa ông ta sợ đến chết đi sống lại, sợ đến cực độ, môi tím tái, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, không nói được lời nào.
Mã Cảnh Hồng đắc ý cười ha hả, nói: “Đương nhiên rồi, ông Kinh không là người bọn tao, chẳng lẽ ông ta lại là người của mày chắc? Mày là cái thá gì mà dám trèo cao với ông Kinh? Đúng là nực cười!”
Kinh Đại Vĩ đã sắp khóc rồi, trong lòng ông ta càng sợ hãi hơn. Đột nhiên, lúc này Tạ Anh Dũng nhìn thấy tất cả mọi chuyện, đồng thời cũng là người biết thân phận thực sự của Trần Gia Bảo không kìm được nữa mà bật cười thành tiếng.
Lê Thanh Vân giật nảy mình, không hiểu tại sao sắp rơi vào hiểm cảnh nguy hiểm đến tính mạng rồi mà Tạ Anh Dũng vẫn có thể cười một cách vui vẻ, càn rỡ như vậy?
Mã Cảnh Hồng và Mã Hồng Mai cũng sửng sốt, chẳng lẽ Tạ Anh Dũng bị dọa sợ đến phát ngốc luôn rồi?
Kinh Đại Vĩ biết Tạ Anh Dũng đang cười nhạo mình, mặt mũi nóng bừng, nhưng ông ta cũng bị kích thích bởi tiếng cười chế giễu này, sau đó định thần lại, đột nhiên mở lớn hai mắt, đá vào mông Mã Cảnh Hồng đạp ông ta xuống đất. Như vẫn chưa hả giận, ông ta còn vừa đạp vừa mắng: “Con mẹ nó ai là người của ông, ông là cái thá gì mà dám mắng cậu Trần đây ngang ngược? Ông đây không có thù oán gì với ông, tại sao ông lại hãm hại tôi?”
Đầu óc của những người đứng xung quanh đó đều đình trệ, không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.