Chương 90
Giọng nói này rất nhỏ hơn nữa khoảng cách lại khá xa nên Hàn Đông Vy không nghe thấy. Sắc mặt Trần Gia Bảo lập tức trầm xuống.
“Gia Bảo, anh làm sao thế?” Hàn Đông Vy tò mò hỏi. Trần Gia Bảo không trả lời, kéo Hàn Đông Vy đi đến quầy lễ tân. Ở quầy lễ tân có hai người phụ nữ mặc đồng phục lễ tân đang đứng ở đó, khoảng chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi. Có thể làm việc ở trung tâm thương mại Hòa Bình, tuy rằng mặt mày không đẹp bằng Hàn Đông Vy nhưng cũng thuộc loại ưa nhìn. Trần Gia Bảo đi đến trước mặt một trong hai người phụ nữ kia, sắc mặt u ám nói: “Xin lỗi đi!”
Hàn Đông Vy tò mò đi qua xem, cô biết Trần Gia Bảo sẽ không bao giờ làm việc gì mà không có mục đích cả. Vương Thanh Hà cũng chính là nữ lễ tân lúc nãy nói xấu sau lưng Hàn Đông Vy, vẻ mặt bối rối nói: “Anh đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu.”
Trần Gia Bảo thấp giọng nói: “Cô cho rằng tôi không nghe thấy cô nói xấu sau lưng vợ tôi sao? Tôi nói rồi, xin lỗi đi!”
Sắc mặt Hàn Đông Vy khẽ thay đổi, cũng hiểu tại sao Trần Gia Bảo đột nhiên lại tức giận như vậy.
Vương Thanh Hà vẫn cương quyết nói: “Anh nói tôi nói xấu sau lưng người khác, vậy anh có bằng chứng gì không? Đừng tưởng anh là bạn trai của tổng giám đốc Hàn thì có thể tự ý vu oan cho người khác. Anh gọi mọi người đến đây phân xử, xem ai là người sai!”
Mọi người đều âm thầm nhìn Trần Gia Bảo cau mày, chẳng qua là do còn lo ngại thân phận của anh là bạn trai của tổng giám đốc nên mới không dám công khai trách mắng anh.
“Muốn người ta không biết thì trừ khi là mình không làm. Tôi nói lại lần cuối cùng, xin lỗi cô ấy ngay!” Trần Gia Bảo lạnh lùng nói.
Vương Thanh Hà tức giận nói: “Sao anh lại vô lý như vậy, tôi không nói tại sao tôi phải xin lỗi.”
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Trần Gia Bảo đột nhiên tát Vương Thanh Hà một cái khiến cô ta cắm mặt xuống. Mọi người hoảng sợ hô lên, tất cả bắt đầu chỉ trích Trần Gia Bảo. Ngay cả Hàn Đông Vy cũng cảm thấy sửng sốt chỉ biết nở nụ cười gượng gạo nhưng lúc này cô vẫn đứng bên cạnh Trần Gia Bảo, cô trừng mắt nhìn những người đứng xung quanh. Dưới khí thế bức người của tổng giám đốc, đám người đang xôn xao xung quanh bỗng im lặng hẳn đi.
“Anh…Anh dám đánh tôi?” Vương Thanh Hà ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy máu.
Trần Gia Bảo cười lạnh nói: “Mặc dù tôi không thích đánh phụ nữ, nhưng điều kiện đầu tiên là đối phương phải là người phụ nữ thật sự. Chứ không phải giống như cô, cái loại trà xanh chuyên đi nói xấu sau lưng người khác!”
“Anh dám sỉ nhục tôi…” Trong mắt Vương Thanh Hà tràn đầy thù hận, cô ta cũng không thèm để ý đến xung quanh gào lên: “Đúng vậy, đúng là tôi nói xấu sau lưng Hàn Đông Vy đấy, anh làm gì được tôi nào? Anh cho rằng Hàn Đông Vy thanh cao lắm sao, còn không phải nhờ vào việc quyến rũ cậu chủ Tạ mới có thể leo lên cái ghế tổng giám đốc đấy sao? Tôi chẳng nói cái gì sai cả!”
Hàn Đông Vy chợt thay đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh như băng. Mặc dù cô biết nhân viên vẫn luôn bàn tán về mình nhưng đây là lần đầu tiên có người dám nói trước mặt cô như này, cả người cô run lên vì tức giận.
“Khốn nạn!” Trần Gia Bảo không khách khí liền đá một nhát vào bụng Vương Thanh Hà khiến cô ta bay ra một đoạn xa.
Vương Thanh Hà ôm bụng, kêu lên thảm thiết. Mặc dù Hàn Đông Vy hơi ngạc nhiên nhưng trong lòng lại cảm thấy rất sảng khoái. Sắc mặt mọi người thay đổi rõ rệt, bọn họ không ngờ được Trần Gia Bảo lại tàn nhẫn như vậy.
Bỗng nhiên, có một chàng thanh niên đẹp trai bước từ cửa vào, tình cờ nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt liền thay đổi, lập tức chạy tới chỗ Vương Thanh Hà đỡ cô ta đứng dậy, quan tâm hỏi cô: “Thanh Hà, em làm sao vậy?”
“Lý Nhật Anh, em vừa bị người ta đánh, anh mau trả thù cho em đi!” Vương Thanh Hà đứng dậy, nhìn Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy bằng ánh mắt căm hận.
Lý Nhật Anh nhìn sang, thấy Trần Gia Bảo đang nắm tay Hàn Đông Vy, trong lòng anh ta bỗng kinh ngạc, vừa ghen tị vừa tức giận nhưng anh ta lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, nói: “Người anh em này, anh thân là đàn ông mà lại ra tay đánh phụ nữ trước mặt bao nhiêu người thế này, anh có thấy quá đáng không? Bây giờ, anh xin lỗi cô ấy ngay cho tôi, có lẽ tôi còn có thể bỏ qua cho anh.”