Cực Phẩm Thần Y

Chương 969



Chương 969

Bỗng nhiên Trần Gia Bảo khẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phòng bị. Phía trước cách đó không xa chính là hai người Tôn Khai Sơn và Hoàng Thiên Ý.

Giờ phút này, Trần Gia Bảo và Lưu Ly đang bị thương nặng, chỉ cần một người trong hai người Tôn Khai Sơn và Hoàng Thiên Ý tùy tiện ra tay thì có thể đánh chết hai người bọn họ dễ như trở bàn tay.

Có thể nói bây giờ mới thật sự là thời khắc nguy hiểm.

“Tiền bối Khai Sơn, ông nói nên xử trí hai người bọn họ như thế nào đây? Có muốn nhổ cỏ tận gốc không?” Hoàng Thiên Ý nhìn hai người Lưu Ly và Trần Gia Bảo.

“Nhổ cỏ tận gốc? Đây cũng là ý kiến hay đấy!” Khóe miệng Tôn Khai Sơn nở một nụ cười khẩy, thế nhưng ông ta vẫn đứng yên tại chỗ không hề ra tay, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Vừa dứt lời, ánh mắt của Trần Gia Bảo lập tức liếc đến thi thể của Trương Thành Trực.

Thi thể già yếu bị chia làm hai mảnh.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Tôn Khai Sơn và Hoàng Thiên Ý đều thay đổi, sức mạnh của “Liệt địa kiếm”

quá mức to lớn.

“Ha ha, Trần Gia Bảo, cậu cho rằng tôi không nhìn ra uy lực to lớn khi thi triển chiêu thức “Liệt địa kiếm”

này sao? Bây giờ cậu đang bị thương nặng, tuyệt đối không thể nào có thể thi triển “Liệt địa kiếm” một lần nữa. Nếu như tôi thật sự bị cậu dọa sợ, vậy thì chẳng phải tôi sống uổng phí hơn một trăm năm nay rồi sao? Chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người khác cười đến rụng răng ư?” Tôn Khai Sơn tự tin nói.

Trong lòng Trần Gia Bảo lập tức hoảng loạn, Tôn Khai Sơn nói không sai. Bây giờ anh đã bị hoa mắt chóng mặt, ngay cả đứng lên cũng là một chuyện rất khó. Nếu như không phải ý chí anh kiên định, chỉ sợ bây giờ hai mắt đã tối sầm rồi.

Tuy nhiên hiện tại anh chỉ có thể giả vờ kiên cường, cười lạnh nói: “Tôi có thể thi triển “Liệt địa kiếm” một lần nữa hay không, ông cứ thử một lần sẽ biết thôi.”

“Ha ha.” Tôn Khai Sơn ngửa thẳng lên trời cười khẽ. Thế nhưng cuối cùng trong lòng cũng có chút kiêng kỵ, không dám tiến lên đánh cuộc một lần nữa mà chỉ cười nói: “Cậu nhóc không tệ đấy, tuổi còn trẻ chẳng những có tu vi thâm hậu mà con người cũng rất có cốt khí nữa, rất hợp nhãn tôi. Cậu yên tâm đi, giữa chúng ta cũng không có mối thù sống chết nào cả, mặc dù bây giờ đối địch nhưng chỉ là do lập trường không giống nhau mà thôi. Nếu như Liễu Thành Phùng đã đi rồi, vậy thì giữa chúng ta cũng không cần phải đánh chém lẫn nhau.

“Ông nói rất có lý.” Trần Gia Bảo thuận thế gật đầu phụ họa, thế nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh. Tôi tin lời ông nói mới lạ đấy, nếu như không phải các người kiêng kỵ uy lực của “Liệt địa kiếm”, chỉ sợ đã sớm xông lên rồi.

Tôn Khai Sơn nhìn Lưu Ly trong ngực Trần Gia Bảo, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc: “Cô Lưu Ly rất có khí chất, tướng mạo cũng xinh đẹp, kết hợp với cậu thì đúng là một đôi trời sinh. Chờ sau này khi vết thương của cậu và cô Lưu Ly đã tốt lên rồi thì lúc nào cũng có thể đến Dương Hoa Tông làm khách. Tôi thân là tông chủ của Dương Hoa Tông, tuyệt đối sẽ tiếp đãi chu đáo.

Đến Dương Hoa Tông làm khách? Chẳng phải là chủ động tiến vào thiên la địa võng của kẻ địch sao?

Trong lúc nhất thời, Trần Gia Bảo cũng không thể phân biệt được lời nói của Tôn Khai Sơn là thật hay giả, vì thế chỉ có thể qua loa lấy lệ nói: “Cảm ơn, sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ đến Dương Hoa Tông thăm hỏi ông.”

“Được, quyết định như thế nhé. Đã như vậy thì bây giờ tôi cũng phải đi đây, chúc vết thương của cậu và cô Lưu Ly sớm ngày bình phục.” Tôn Khai Sơn chắp tay, sau đó quay lại nói với Hoàng Thiên Ý: “Cậu Ý, chúng ta đi thôi.”

“Cũng được.” Hoàng Thiên Ý vừa mới tiến một bước thì đột nhiên dùng lại, nhìn về phía thi thể của Trương Thành Trực rồi do dự nói: “Để thi thể của anh Trương phơi thây nơi hoang dã, dường như không được tốt lắm nhỉ?”

Tôn Khai Sơn khẽ lắc đầu nói: “Người sau khi chết thì tất cả đều tan thành cát bụi hết rồi, cậu ta phơi thay nơi hoang dã hay an nghỉ nơi đất lành thì bản thân cậu ta cũng đều không cảm giác được. Cậu cần gì phải giả vờ làm bộ làm tịch giống bọn thế tục chứ?”

“Ông dạy phải.” Hoàng Thiên Ý khẽ gật đầu, có thể nhìn ra được ông ta rất tin phục Tôn Khai Sơn.

“Đi thôi, nếu còn không đi thì chỉ sợ có người đang mắng thầm chúng ta trong lòng đấy.” Tôn Khai Sơn nhìn nhìn về phía Trần Gia Bảo, sau đó bước nhanh chân ra khỏi u cốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.