Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 104: Hình ý quyền



Thôi đừng tính toán với người này nữa, còn có việc phải làm nữa, trên đời này lại còn có chuyện bực bội này nữa.

Hà Thiên tuy chỉ là đệ tử ngoại môn của Qủy Kiến Sầu nhưng anh đã có thời gian mấy năm đứng tốp đầu trong băng đảng giang hồ ở thành phố Trúc Hải vì thế vật trong tay anh cầm nhất định không phải là thứ tầm thường.

"Không biết đó là vật gì?" Vương Phong nói, ánh mắt mong đợi. 

"Cậu nhìn thấy sẽ rõ thôi." Hà Thiên khẽ cười, không nói gì nữa, nhìn về phía phòng làm việc của anh.

Gọi hai người bảo vệ ở cổng, Hà Thiên mới dẫn Vương Phong đi vào phòng làm việc.

"Cậu ngồi đi, đợi tôi đi lấy đồ." Hà Thiên chào hỏi một câu, đi về phía két sắt. 

Cậu ấy rất nhanh đã mở hộp sắt ra rồi lấy ra một cuốn sách đã ố vàng, nhìn cuốn sách biết được tuổi đời đã mấy năm.

"Đây là cuốn sách lúc trước đi du lịch ở Hoa Hạ, bộ sách nay chính tay sư phụ mua được, trong đó ghi chép rất nhiều chiêu võ, những chiêu thức trong này ta đã từng luyện qua, rất lợi hại. Chỉ là giai đoạn sau này do lực không đủ đã không thể tiếp tục luyện tập nhưng đệ bây giờ còn trẻ còn có cơ hội vì vậy cuốn sách này ta giao cho đệ." Hà Thiên nói, ngồi xuống bên cạnh Vương Phong.

"Vậy đệ xem thử." Vương Phong nói, vội vàng nhận lấy cuốn sách. 

Trang sách tỏa ra một mùi ẩm mốc, hẳn là từ rất rất lâu rồi, chữ viết trên đó hẳn là được sao chép lại từ thời cận đại.

Chiêu thức võ công được gọi là: "Hình ý quyền", mặt sau ghi chép rất tỉ mỉ phương pháp luyện công, nhìn mấy từ này Vương Phong lại có cảm giác quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra được rốt cuộc đã từng xem qua ở đâu.

"Có phải cảm thấy có chút quen thuộc không?" Hà Thiên nói, mỉm cười nhìn Vương Phong. 

"Đúng vậy, đúng là có chút quen thuộc." Vương Phong gật đầu.

"Đây là chiêu thức trong Thái Cực, tới nay chiêu thức này sớm đã không thấy nữa rồi, cho dù có đang lưu truyền cũng chỉ là chiêu thức giả mà thôi, căn bản sức mạnh không có bao nhiêu. Còn bây giờ tất cả chiêu thức đều nằm trong tay cậu chính là "hình ý quyền" chính thống.

Hà Thiên nói, gương mặt biểu lộ một tia hồi ức, nói: "Ban đầu, lúc nhìn thấy cuốn sách này ta cũng tưởng là giả mạo nhưng sau này luyện hơn một nửa chiêu thức trong này rồi ta mới phát hiện ra rằng nó hoàn toàn phù hợp với những người tu luyện chúng ta vì thế ta đã tốn mười vạn mua cuốn sách này về." 

"Thì ra là như vậy." Vương Phong gật đầu biểu thị đã hiểu, ban đầu e rằng cũng không biết được thứ trong cuốn sách có giá trị lớn như vậy. Nếu như cuốn sách này rơi vào tay những đại sư võ học nhất định là bảo vật vô giá, không chỉ dừng lại ở con số mười vạn này nữa, Hà Thiên sẽ kiếm được một khoản tiền lời lớn.

Dù sao đây cũng là vật tổ tiên để lại, là tinh túy nhất, giá trị không có vật nào có thể sánh bằng. 

"Vật quý báu như vậy, cho đệ đi sư huynh." Vương Phong nói có chút chùn lại. 

"Ta giữ lại cũng không có nhiều công dụng, cả đời này ta sợ không có duyên với tu vi nội kình vì thế "hình ý quyền" này vốn dĩ ta không thể thông thạo tất cả, vẫn là đệ giữ nó thì sẽ tốt hơn." Hà Thiên nói, cười gượng vẻ khổ sở.

Cảm giác giữ trong tay núi vàng núi bạc nhưng lại bất lực không khổ sợ mới là lạ.

"Thực sự khó tu luyện vậy sao?" Vương Phong càng thắc mắc, Hà Thiên nội công thâm hậu như vậy nhưng hết cách tu luyện với "hình ý quyền" này thì hẳn là cực kì khó.

"Đệ xem qua thì sẽ hiểu." Hà Thiên nói, sau đó nhắm mắt ngồi bên cạnh Vương Phong bắt đầu tu luyện.

Nhìn Hà Thiên tu luyện Vương Phong không làm phiền nữa, sau đó anh lật mấy trang sau sách bắt đầu đọc kĩ càng.

Từ khi tu luyện đến nay, trí nhớ của Vương Phong cực kì minh mẫn vì thế tốc độ đọc rất nhanh, chỉ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ anh đã ghi nhớ rõ ràng tất cả nội dung cuốn sách.

Mặc dù không dám nói đã đọc qua thì có thể nhớ rõ tất cả nhưng trong thời gian ngắn cũng sẽ không quên mất những nội dung quan trọng.

Gấp sách lại Vương Phong thở phù một cái, Hà Thiên nói không sai, "hình ý quyền" này không chỉ khó mà thực sự khó một cách lạ thường, yêu cầu nội lực rất cao, yêu cầu tu vi rất nghiêm ngặt, người đạt tới ngoại kình cũng chỉ có thể tu luyện đến gần phân nửa, còn đạt đến nội kình thì mới có thể tu luyện đến những chiêu thức sau, qua ranh giới nội kình mới có thể hoàn toàn hoàn thành hết thức tu luyện"hình ý quyền" này. 

Cũng có thể nói muốn học được "hình ý quyền" thực sự cần phải có tu vi lớn mạnh, loại tu vi đó e là chỉ có Qủy Kiến Sầu mới có thể tu luyện được.

Với khả năng tu luyện bây giờ của Hà Thiên, chỉ cỏ thể luyện được một chút "hình ý quyền", cũng có thể nói là chỉ mới tu luyện sơ qua bởi nó cực kì lợi hại, toàn bộ đều được ghi chép lại ở mặt sau giống như buổi đấu giá vậy, vật cuối cùng được đưa lên sàn đấu mới chính là vật quý báu nhất, giá trị nhất.

Cụ tổ thật giỏi tưởng tượng khiến Vương Phong không thể sáng tạo được công pháp mới.

Dù gì một bộ công pháp có thể là mấy đời thậm chí mười mấy đời cùng nhau lĩnh hội mới có thể hoàn thành, chính là tâm huyết là bảo vật vô giá của họ. 

"Xem xong rồi sao?" Lúc này Hà Thiên từ tử mở mắt, bình tĩnh nói.

"Vâng." Vương Phong gật đầu, hỏi: "Sư huynh, huynh có thể biểu diễn một chút thuật "hình ý quyền" này không?"

"Được thôi, nhưng ta mởi chỉ chạm tới ngưỡng cửa bên ngoài của công pháp này vẫn còn nhiều chố thiếu sót, sẽcố gắng vượt qua." Vừa nói Hà Thiên đứng dậy. 

"Hình ý quyền" nghiên cứu từng chữ, đó chính là "ý" tư duy của con ngưởi thật nhanh? Lẽ nào tốc độ tính toán siêu tốc của máy tính cũng thua kém tốc độ tư duy của con người. Người ta nói hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ trong nháy mắt có thể chuyển thành rất nhiều ý niệm, tốc độ không thể tưởng tượng nổi.

Hình thái cuối cùng của hình ý quyền chính là động tác có thể thực sự với tới hoạt động tư duy, đạt đến suy nghĩ hợp nhất vô cùng khủng  khiếp.

Nếu như động tác của một người có thể đuổi kịp tốc độ tư duy của mình thì thực sự sắp đạt tới bất khả tư nghị. 

Vì thế một loại hình thái khác của hình ý quyền là tốc độ tư duy sau khi bắt đầu cực kì nhanh thậm chí nhanh tới nỗi mắt thường của người khác không thể phản ứng kịp.

Có câu nói rất hay: "thế gian vạn vật, duy khoái bất phá", ở phương diện này có thể thấy cụ tổ có công lực ở cấp thấp hơn mới tạo ra chiêu thức võ công hình ý quyền khủng khiếp này.

"Đệ xem cho kĩ, bây giờ ta sẽ biểu diễn một chút chiêu thức hình ý quyền." Lúc này, Hà Thiên đã tới khoảng trống giữa căn phòng, thể hiện dáng vẻ của con ngựa giãy giụa. 

Nhưng một giây sau đó, Vương Phong cảm thấy mình bị hoa mắt còn thân ảnh của Vương Thiên đã biến mất, chỉ nhìn một tàn ảnh liên tiếp chạy luồn xung quanh.

Trang giấy không ngừng bay lên, một trận cuồng phong nổi lên, lúc này tốc độ của Hà Thiên đạt tới cực điểm, cho dù năng lực nhìn thấu của Vương Phong siêu phàm cùng không thể nhìn thấy tàn ảnh của cậu ấy.

"Qúa nhanh." Vương Phong thốt lên kinh ngạc, thực không thể tưởng tượng được, đây mới chỉ chạm tới ngưỡng cửa bên ngoài của hình ý quyền mà đã khủng khiếp như vậy rồi, nếu như đạt tới cực điểm thì không biết kinh khủng ra sao. 

Nếu như lúc chiến đấu mượn tốc độ di động này e là đối thủ sẽ không thể tiếp xúc chạm vào được.

Nếu như tình huống thực lực hai bên tương đương nhau, mỗi người đều có tốc độ nhanh chóng như vậy thì e là không thể phân thua thắng bại.

Sắp tới bất khả tư nghị, cho dù vận động viên điển kinh ở châu Âu cũng không thể sánh bằng tốc độ bây giờ của Hà Thiên, mắt Vương Phong bị sáng chói không ngớt. 

"Đây chính là hình dạng của thức hình ý quyền sau khi bắt đầu tu luyện, cậy vào tốc độ nhanh chóng như vậy có thể đả kích trí mạng của kẻ địch." Lúc này, Hà Thiên dừng trước mặt Vương Phong, kéo đến một trận cuồng phong khiến Vương Phong suýt chút nữa bị thổi bay từ trên ghế sô pha xuống đất.

Tốc độ di động của Vương Phong trải qua trận cuồng phong này, mặt không đỏ tim không đập mạnh, dáng vẻ dường như không bị hao tâm tổn sức một chút nào.

"Sư huynh, có phải sư phụ cũng luyện qua thuật hình ý quyền này." Vương Phong nhớ lại lần đầu gặp Qủy Kiến Sầu, ông ấy xuất hiện với tốc độ khủng khiếp. 

Ban đầu anh còn tưởng mình đã gặp phải quỷ, con người còn cí thể di chuyển với tốc độ di động như vậy?

"Sư phụ đương nhiên đã luyện qua rồi, lúc đầu ta đạt tới công lực này cũng là cùng sư phụ lĩnh hội. Năm đó cũng may nhờ có sư phụ chỉ dayh nên ta mới có thể với tới ngưỡng như bây giờ, nếu không thì với đầu óc ngu dốt này của ta làm sao có thể luyện qua được?" Hà Thiên đảo mắt cặp mắt trắng dã, vẻ mặt bình tĩnh ngồi bên cạnh Vương Phong.

Tới bây giờ, bởi vì trận cuồng phong lúc nãy đã thổi bay dồ đạc, tài liệu rơi hết xuống đất, phòng làm việc lúc này giống như một mớ hỗn độn. 

"Tu vi ngoại kình luyện tập thúc hình ý quyền này cũng có thể có tốc độ khủng khiếp, vậy sau nội kình trình độ sẽ như thế nào?" Vương Phong hỏi, vẻ mặt hồi hộp.

"Cái này ta cũng không rõ, nhưng ta chỉ nghe sư phụ nói qua, nếu như sau nội kình học được toàn bộ ứng phó của hình ý quyền thì tốc độ sẽ nâng cao thêm một cấp hơn nữa công lực cũng tăng cường nhanh chóng." Hà Thiên nói, ánh mắt xa xăm.

"Sư huynh, lẽ nào cả đời này huynhn cũng không thể tiến lên bậc nội kình sao?" Nhìn ánh mắt xa xăm của Hà Thiên, Vương Phong vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp. 

"Ha ha, sư đệ đệ có chỗ không biết, ở giới tu luyện chúng ta, nếu như quá ba mươi thì sẽ không thể đạt tới nội kình, như vậy cả đời này dường như không thể tiến thêm nữa bởi lúc ấy xương cốt đã định hình, muốn tiến thêm khó như lên trời." Hà Thiên nói, vẻ cưởi khổ.

Trước đây, anh ấy cứ tưởng mình có thể đạt tới nội kình trở thành đệ tử chính thức của Qủy Kiến Sầu nhưng theo năm tháng thời gian, một phần kiên trì anh ấy sớm đã vứt đi.

Anh ấy đã ba mươi tư tuổi đã không thể tiến lên nội kình một suất cũng không thể có. 

Ngay cả Qủy Kiến Sầu của Tại Giới Hoa Đà cũng hết cách vì thế anh ấy đành phải âm thầm từ bỏ.

Hình ý quyền đang bày ra trước mắt mà anh lại không thể luyện tập đúng là bi kịch.

"Xương cốt có thể thay đổi không?" Vương Phong hỏi. 

"Xương cốt là đã thứ định của con ngưởi, cậu nói có thể đổi được sao? Nó đâu phải là máu thịt, là kết cấu tổ chức cơ bản của  một người, sư phụ cũng hết cách vì thế ta cúng không nghí nhiều nữa." Hà Thiên xua tay dường như không muốn bàn luận về vấn đề này.

Đây chính là nỗi khổ tâm của anh ấy, Vương Phong là hunh đệ với anh ấy nên anh ấy mới không tức giận, nếu như người khác, anh ấy sớm đã nổi trận lôi đình, suy cho cùng là khoét thêm một nhát vào nỗi đau của anh ấy.

"Biết đâu sau này không chừng chúng ta sẽ có cách gì đó." Vương Phong nói rồi im lặng, mặc dù thời gian Hà Thiên và Vương Phong tiếp xúc không dài nhưng trong lòng Vương Phong đã nhận người sư huynh này, nhìn anh ấy khổ sở như vậy nếu có cơ hội anh nhất định sẽ gỡ bỏ xuống. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.