Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 14: Yêu cầu bái sư



"Anh Thiên." Một người đàn ông trung niên đi tới trước mặt Vương Phong, hai người đang ngăn cản Vương Phong cũng vội vàng cung kính nói.

"Im miệng, tôi nói với các cậu bao nhiêu lần là phải gọi tôi là quản lý, nếu như lại gọi sai thì cẩn thận cái đầu của các cậu." Nói xong Hà Thiên lạnh lùng nhìn hai người kia làm bọn họ vội vàng cúi đầu.

"Ha ha, mong cậu bỏ qua cho, hiện tại tôi sẽ liền dẫn cậu đi gặp sư phụ." Quát hai người xong, Hà Thiên liền đổi sang một bộ mặt vui vẻ tươi cười, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn thời tiết thay đổi nữa.

Nghe lời anh ta nói, Vương Phong lại vô cùng nghi hoặc, hỏi: "Sư phụ anh?"

"Chuyện này trong chốc lát cũng không thể nói rõ ràng, cậu đi với tôi trước đi." Thấy vẻ mặt Vương Phong vô cùng nghi hoặc, Hà Thiên cũng không giải thích mà đi phía trước dẫn đường.

Thấy anh ta không muốn nói, Vương Phong cũng không có hỏi thêm mà chỉ theo sau.

Cao ốc Tân Dương rất cao, hơn năm mươi tầng, chỉ đi thang máy cũng phải tốn hết mấy phút đồng hồ, mà trong thang máy, Vương Phong đã nhìn quét khắp người Hà Thiên này một lần.

Chỉ vừa nhìn qua hắn liền kinh hãi, Hà Thiên này ngoài mặt tuy thân thiện, lịch sự với mình nhưng trên người anh ta lại có đủ loại vết sẹo, không ít hơn hai mươi vết, có một số vết thương còn nguy hiểm đến tính mạng.

Xem ra Hà Thiên này có lai lịch không tầm thường, không giống là người tốt lành gì, đây là ấn tượng đầu tiên của Vương Phong với anh ta.

Đương nhiên nếu Vương Phong biết người trước mặt là cũng là người đứng đầu thế giới ngầm của thành phố Trúc Hải hiện tại, hẳn là hắn sẽ càng ngạc nhiên hơn.

“Sư phụ, con đã dẫn người tới.” Đứng trước cánh cửa lớn mang phong cách cổ xưa, Hà Thiên cung kính thưa.

Cao ốc Tân Dương là một nơi vô cùng hiện đại hóa nhưng căn phòng này lại mang phong cách cổ kính khiến Vương Phong hơi giật mình, nơi này dường như là được thiết kế chuyên biệt.

“Vào đi.” Trong phòng truyền ra giọng nói già nua, Hà Thiên đẩy cửa ra, Vương Phong liền nhìn thấy ông lão hôm qua đã cứu hắn một mạng.

Ông lão này đang ngồi xếp bằng, rất giống như người tu tiên trong tiểu thuyết. Mà thông qua tu luyện luyện khí, Vương Phong có thể thấy trên người ông tràn ngập khí thế ngút trời, hết sức đáng sợ.

“Tiểu Thiên, con đi ra ngoài trước đi, ta muốn cùng chàng trai này trò chuyện một chút.” Ông lão nói với giọng điệu bình tĩnh.

“Đệ tử tuân mệnh.” Vẻ mặt Hà Thiên cung kính đáp sau đó đẩy cửa rời đi, làm gì còn chút dáng vẻ đại ca xã hội đen.

“Ngồi đi.”

“Hả, tôi không cần ngồi đâu.” Vương Phong nói.

“Thi triển năng lực cảm nhận khí của cậu cho tôi xem.” Ông lão nhìn Vương Phong làm tim Vương Phong đập mạnh một cái, cảm giác tựa như bị người khác nhìn thấu.

Tuy vậy Vương Phong biết ông lão này là một cao nhân nên cũng không chần chừ, tâm trí vừa tập trung thì trong tay liền tỏa ra một làn khói trắng, đây chính là khí hắn tu luyện được, cũng có thể nói là thành quả của một đêm hôm qua ngồi thiền.

“Quả thật đúng là khí.” Nhìn thấy khói trắng trong tay Vương Phong, ông lão mỉm cười, chỉ là ngay lúc Vương Phong không chú ý, trong mắt ông lộ ra chút kinh ngạc.

“Được, quyển sách này cậu lấy về nghiên cứu cho thật kĩ, nếu muốn bái sư thì hãy đạt tới nội kình (1) hẳn hay.” Đang nói chuyện thì ông lão đưa cho Vương Phong một quyển sách, sau đó liền đuổi khách: “Cậu ra ngoài đi, tôi phải tu luyện.”

Một luồng khí ập tới trước mặt, Vương Phong chỉ cảm thấy một sức mạnh khổng lồ trực tiếp đẩy hắn ra ngoài cửa.

“Vương Phong, sao rồi?” Ngoài cửa, Hà Thiên cũng chờ đã lâu, vừa thấy Vương Phong đi ra liền tiến lên hỏi.

“Haiz, chỉ cho tôi một cuốn sách rách.” Vương Phong giơ cuốn sách trong tay lên, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

“Cậu nên thỏa mãn đi, sư phụ ông ấy không dễ thu nhận đồ đệ đâu. Nếu ông ấy đã cho cậu vật gì đó thì đã nói lên rằng cậu đã là nằm trong danh sách đệ tử của sư phụ, thân phận cũng giống tôi.” Hà Thiên nói, giọng điệu có chút hâm mộ.

Dù sao Vương Phong còn trẻ như vậy đã nằm trong danh sách đệ tử của sư phụ, thành tựu sau này không thể đoán trước được.

Đệ tử nằm trong danh sách thì có gì tốt? Vương Phong nhịn không được mà trợn mắt.

“Được rồi, cậu đã nhận đồ của sư phụ thì trở về nghiên cứu cho kỹ, đây là danh thiếp của tôi, nếu như có chuyện thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được.” Hà Thiên đưa ra một tấm danh thiếp.

“Cảm ơn.”

Trên đường trở về biệt thự, Vương Phong mở cuốn sách ông lão kia cho mình ra xem thử, ghi chép trong sách chỉ là một quyển sách ghi chép phân chia cấp bậc linh tinh.

Bây giờ một người nếu muốn tu luyện thì lúc đầu được phân là ngoại kình (2), chỉ khi đạt tới cấp độ này thì khả năng chịu đựng của cơ thể và sức mạnh sẽ nâng cao một bậc, không thua kém gì quân binh đặc chủng.

Mà sau ngoại kình mới là nội kình, mà ông lão kia nói chỉ khi mình đạt tới nội kình thì mới có thể bái sư.

Yêu cầu này thật sự là hơi cao rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.